Dưới sự dẫn đường của lão Thử, Lâm Mạc Huy đã sắp xếp xong chỗ ở, sau đó lại cùng lão Thử đi ra ngoài ăn một số món ngon đặc sắc của bản xứ.
Đi chuyển này Lâm Mạc Huy cũng coi như bản thân đang đi du lịch.
Lão Thử dẫn anh đi vào một tiệm cơm không tính là lớn ở bản địa, người bên trong ngược lại không ít.
Lão Thử gọi một số món ăn đặc sắc ở nơi này, Lâm Mạc Huy lại gọi một ít bia.
Hai người cùng ngồi ăn cơm uống bia như những người bạn bình thường.
Hàn huyện trong chốc lát, rốt cuộc lão Thử cũng gỡ xuống đề phòng với Lâm Mạc Huy, tự kể ra một ít hoàn cảnh của bản thân.
Tên thật của lão Thử là Vương Hạo nhưng bởi vì thân hình gầy gò, trước đó lại từng ngồi tù vì trộm cắp, cho nên bị người ta gọi là chuột, sau lại bị người trào phúng gọi là lão Thử.
Dần dần cái tên lão Thử này bị truyền đi xa, rất nhiều người cũng không biết tên thật của cậu ta là gì.
Cuộc đời của lão Thử rất bi thảm, lúc còn đi học thì bố chết trong một lần ngoài ý muốn, để lại cậu ta sống với mẹ và em gái, ba người nương tựa lẫn nhau.
Bố cậu ta có mấy người anh em, vì muốn chiếm đoạt đất nhà bọn họ mà không tiếc đuổi vợ góa con côi bọn họ ra khỏi cửa.
Một mình mẹ dẫn theo cậu ta và em gái vẫn còn trong tã lót gian nan kiếm ăn bên ngoài, mệt mỏi đến mức một thân đầy bệnh.
Rơi vào đường cùng nên lão Thử bỏ học, đi làm giúp đỡ trong nhà.
Ai mà ngờ được, ba năm trước em gái mắc phải một căn bệnh cực kỳ hiếm gặp, tốn rất nhiều tiền lại không trị được hết.
Vì để chữa bệnh cho em gái, lão Thử bí quá hóa liều, đi trộm một lần, trộm hơn hai mươi vạn trả chi phí phẫu thuật cho em gái.
Không ngờ em gái mới làm xong phẫu thuật bên này, bên kia lão Thử đã bị người ta bắt
Chẳng qua đến cuối cùng cậu ta không bị giam vì tội trộm cắp, mà là lấy một tội danh nhỏ khác nhốt lại một năm.
Sau đó lão Thử mới biết được, tiền trong nhà cậu ta trộm lúc trước có lai lịch không rõ ràng, cho nên cũng không dám làm lớn chuyện.
Bằng không cậu ta trộm nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ bị nhốt rất nhiều năm.
Sau khi lão Thử ra tù không đến một tháng thì mẹ cậu ta qua đời, lão Thử chỉ có thể một mình chăm sóc em gái.
Phẫu thuật trước đó cũng không thể hoàn toàn trị tận gốc bệnh của em gái.
Lão Thử chỉ có thể liều mạng kiếm tiền mua thuốc cho em, ngày thường cứ thả cô nhóc ở phòng khám, truyền nước biển duy trì mạng sống của cô.
Nhưng cứ cách một khoảng thời gian lại phải đưa cô đến bệnh viện làm một lần thẩm tách, nếu không bất cứ lúc nào bệnh tình của cô cũng có thể trở nên nguy kịch.
Phần lớn thời gian lão Thử đều ở công trường làm việc chân tay kiếm tiền.
Thế nhưng vì bệnh của em gái, cậu ta đã mượn bên ngoài quá nhiều tiền, cũng đã nợ quá nhiều tiền.
Mắt thấy sắp phải đưa em gái đi làm thẩm tách, cậu ta thực sự không có tiền, chỉ có thể lại làm nghề cũ, đi trộm ở trạm xe thể thao một lần, không ngờ lại gặp phải Lâm Mạc Huy.
Lão Thử bưng cốc bia, nước mắt vòng quanh: "Anh
Lâm, rất xin lỗi, em, em thật sự là cùng đường cho nên mới trộm ví tiền của anh"
Lâm Mạc Huy cười cười, từ trên người lão Thử, anh nhìn thấy quá nhiều bóng dáng của bản thân.
Lúc trước vì tiền thuốc của em gái, anh sao lại không nghĩ đến muốn bí quá hóa liều chứ?
Nhưng anh lại may mắn, anh gặp được Hứa Thanh Mây, còn có truyền thừa ngọc bội của gia tộc.
Mà lão Thử lại bất hạnh, cậu ta chỉ là một người bình thường, lưng lại phải gánh nhiều trách nhiệm như vậy!
Lâm Mạc Huy bưng cốc bia lên, chạm một cái vào cốc của lão Thử, cười khẽ: "Không cần nói những lời này "Nếu tôi đã đồng ý giúp em gái cậu chữa bệnh, vậy chắc chắn sẽ không nuốt lời.
Lão Thử cực kỳ vui mừng, cậu ta lau đi nước mắt, lớn tiếng: "Anh Lâm, anh... ý anh là, bệnh của em gái em còn có thể chữa?" "Trước đó em từng đến bệnh viện Hà Nội rồi, những danh y ở đó nói, bệnh này của em gái em, trừ khi có Tiết y thần ý ở Hải Dương ra tay, bằng không, trong... trong Hải
Dương này không ai có thể chữa khỏi cho nó."
Lâm Mạc Huy cười lạnh: "Danh y này cũng là nói bừa, bệnh của em gái cậu đến Tiết thần y cũng không trị hết được!" "Cô bé đây là suy kiệt cơ quan sinh dục bẩm sinh, Tiết thần y cũng không trị được thứ sinh ra vốn đã yếu ớt!" Sắc mặt lão Thử đột ngột thay đổi.
Lâm Mạc Huy nói tiếp: "Nhưng tôi chắc chắn có thể trị khỏi cho cô bé"