Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 106: Cậu bớt ở ngoài câu dẫn đi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Như Nguyệt cười lạnh: "Hừm, Thanh Mây, những lời này của con, cót chút không có lương tâm rồi."

"Lâm Mạc Huy đã giúp gia đình chúng ta cái gì?"

"Cậu ta đã chữa khỏi bệnh cho con gái của Nam Bá Lộc bằng thuốc của nhà chúng ta. Công lao này là thuộc về gia đình chúng ta."

"Trước đó chuyện ông chủ Chu, là người bị cảnh sát bắt, tiền cũng đã bị cảnh sát thu hồi."

"Chuyện của công ty dược phẩm, còn chuyện của nhà chú con, cậu ta có bỏ một tí sức."

"Nhưng kết quả là cậu ta đã biến công ty dược thành máy rút tiền của mình, đồng thời để cho bạn của cậu ta phụ trách công ty dược."

"Tài sản nhà họ Hứa chúng ta đã bị cậu ta ăn sạch từng chút một."

"Cũng đều là con chẳng hay biết gì, cảm thấy cậu ta đối với nhà chúng ta tốt biết bao!"

Hứa Thanh Mây tức giận đến không nói nên lời, cô thật sự không hiểu nổi tại sao bố mẹ cô lại có ác cảm với Lâm Mạc Huy như vậy

"Bố mẹ, mọi người căn bản đều không biết, thật ra những thứ này là Lâm Mạc Huy.."

Hứa Thanh Mây đang muốn giải thích rõ, Hứa Đình Hùng trực tiếp xua tay: "Đủ rồi, con đừng nói nữa!"

"Con rốt cuộc có phải là con gái của bố không?"

"Tìm phải một người chồng vô dụng, lại cả ngày đối đầu với bố mẹ, Con có phải là muốn chúng ta tức chết không?"

"Bố và mẹ con lo lắng như vậy, là vì ai? Vì cái gì?"

Nét mặt của Hứa Thanh Mây đỏ bừng, nước mắt lăn dài. Hứa Đình Hùng tức giận mắng:

"Con còn có mặt mũi để mà khóc!"

"Người đàn ông của mình không giữ được, truyền ra ngoài không sợ mất mặt sao?"

"Lâm Mạc Huy, hôm nay tôi cảnh cáo cậu, cậu nghe rõ cho tôi"

"Chỉ cần cậu và Thanh Mây chưa ly hôn, cậu trước sau gì cũng là người nhà họ Hứa"

"Bớt ra ngoài gây chuyện câu dẫn lung tung đi, đừng làm mất mặt người nhà họ Hứa chúng tôi!" Hứa Đình Hùng nói xong, tức giận đứng lên: "Đi, đi ngủ đi!"

Phương Như Nguyệt kéo ông ấy lại:

"Ngủ cái gì mà ngủ"

"Vẫn chưa nói xong đâu!"

Hứa Đình Hùng kinh ngạc: "Còn có chuyện gì?"

Phương Như Nguyệt nhìn Lâm Mạc Huy: "Cái thẻ Tống Lan Ngọc đưa cho cậu đâu?"

Hứa Đình Hùng hai mắt sáng lên, đúng vậy, Tổng Tử Lân lúc đó còn chuẩn bị một tấm thẻ.

Trong thẻ đó, ít nhất cũng từ 35 tỷ trở lên, cái này phải đòi về.

Hứa Thanh Mây hiểu ý mẹ, lạnh lùng nói: "Mẹ hỏi cái thẻ để làm gì?"

Phương Như Nguyệt tức giận: "Mẹ hỏi một chút không được sao?" "Thanh Mây, con nói chuyện với mẹ kiểu gì thế?"

"Ồ, chuyện trong nhà này, mẹ đến hỏi cũng không thể hỏi sao?"

Lâm Mạc Huy kéo áo Hứa Thanh Mây và ra hiệu cho cô đừng cãi nhau với bố mẹ mình.

"Thẻ, con không lấy."

Lâm Mạc Huy nói.

Phương Như Nguyệt sốt ruột: "Cái gì? Cậu không lấy?"

"Cậu điên rồi à?"

"Trong thẻ đó, phải có cả chục tỷ đấy"

Hứa Thanh Mây cong môi: "Không phải mọi người nói, bảo Lâm Mạc Huy không làm mất mặt nhà họ Hứa chúng ta sao?"

"Lâm Mạc Huy không lấy tấm thẻ đó, quang minh chính đại, cái này đủ có thể kiếm đủ thể diện cho nhà họ Hứa rồi chứ."

Phương Như Nguyệt suýt nữa ói ra máu: "Cái này.. cái này căn bản không phải là một chuyện!"

"Chúng ta đã nói với cậu ta đừng có ra ngoài gây chuyện câu dẫn, cũng không bảo cậu ta không cần tái thẻ đó."

"Cậu ta đã cứu con gái của Tống Lan Ngọc ngày hôm đó. Số tiền trong thẻ này là lời cảm ơn của Tống Lan Ngọc đối với cậu ta vì đã cứu mạng con gái mình. Đây là những gì chúng ta nên lấy."

Hứa Thanh Mây: "Vừa rồi mọi người không phải là nói anh ấy nhìn thấy Tống Lan Ngọc người ta xinh đẹp phóng túng, cố ý tiếp cận người ta sao?"

"Ồ, nói đến tiền, lại thành cứu người rồi?"

"Mẹ, mẹ có thể nói lý một chút được không?"

Phương Như Nguyệt không nói nên lời, tức giận nói: "Con chính là tranh luận với mẹ sao?"

"Mẹ nuôi nấng con dễ dàng lắm sao?"

"Tại sao con không học hỏi em gái mình, con xem con bé có lúc nào tranh luận với mẹ chưa?"

"Hừm, coi như mẹ phí công nuôi con lớn như thế này đi!"

Hứa Thanh Mây nước da đỏ bừng: "Con chỉ là nói sự thật, sao lại thành tranh luận rồi?"

"Ồ, là chỉ cho phép mọi người nói, chúng con đến phản bác cũng không được sao?"

“Đủ rồi!” Hứa Đình Hùng gầm lên, đá văng cái ghế: “Tất cả trở về phòng cho tôi!

Hứa Thanh Mây còn muốn nói, nhưng đã bị Lâm Mạc Huy kéo về phòng, tức giận phát khóc.

"Lâm Mạc Huy, thật ra, anh không cần nhẫn nhịn như vậy!"

"Em biết, anh là không muốn làm cho em khó xử, nên không cãi nhau với bọn họ."

"Nhưng anh có biết không? Bạn càng không cãi lại, bọn họ càng nghĩ rằng anh dễ bắt nạt."

Hứa Thanh Mây thì thào Lâm Mạc Huy cười nhẹ: "Ở chung một nhà không thể tránh khỏi va chạm."

"Nếu cái gì cũng phải cãi vã, làm sao mà sống được đây?"

"Giống như vừa rồi, bố của em đá vào ghế. Anh lẽ nào còn phải đối nghịch lại ông ấy sao?"

"Chẳng lẽ hai người phải ra ngoài đánh nhau Phân được thắng bại, để ông ấy biết anh không dễ bắt nạt?"

Hứa Thanh Mây im lặng, giống như vừa rồi, nếu như ầm ĩ to rồi, có thể thực sự sẽ kết thúc không dễ dàng gì.

“Có những chuyện, bản thân chúng ta trong lòng rõ là được rồi."

"Người anh yêu là em, anh không thể khiến em khó xử."

"Giống như trước đây em âm thầm đưa cho thủ thuê nhà tiền thuê giúp anh."

"Em không phải là quan tâm đến thể diện của anh, không muốn anh cảm thấy khó xử sao?"

Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói. Hứa Thanh Mây sững sờ: "Anh anh đều biết?"

Lâm Mạc Huy cười tủm tỉm đem Hứa Thanh Mây ôm vào trong lòng: "Đồ ngốc."

"Trong ba năm qua, anh đã khiến em phải chịu áp bức và lăng nhục, là anh nợ em!" "Đời này, anh sẽ không để em phải chịu uất ức nữa!"

Hứa Thanh Mây dựa vào vai Lâm Mạc Huy, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Lúc này, Hứa Đình Hùng đang ở trong phòng cùng Phương Như Nguyệt.

Ngay khi Phương Như Nguyệt bước vào phòng, liền tức giận nói: "Ông nghĩ Lâm Mạc Huy sẽ không muốn tấm thẻ đó sao?"

"Cái loại tham tiền như nó, trong thẻ có cả chục tỷ, nó sẽ không muốn sao?"

..
chapter content



chapter content



chapter content



chapter content