*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên trong một cái biệt thự hẻo lánh ở phía đông thành phố Hải Tân.
Một người đàn ông có thân hình cao lớn, dáng vẻ có vài phần tương tự với Lưu Thiên Anh gác điện thoại, vội vã tiến vào biệt thự. Nếu như có người khác đang ở nơi này thì chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra được người đàn ông kia chính là Lưu Thiên Quang, em trai của Lưu Thiên Anh. Bên trong đại sảnh biệt thự có năm người đang khoanh chân ngồi. Cầm đầu chính là một lão già râu tóc bạc trắng, lão già kia rất gầy, gần như chỉ có da bọc xương, nhìn qua giống hệt như một con quỷ.
Mặt khác, trong bốn người còn lại kia có ba nam một nữ, tất cả họ đều có đặc điểm nổi bật riêng.
Đặc biệt là cô gái kia, khuôn mặt hết sức quyến rũ, sóng mắt bên trong lưu chuyển toát ra một vẻ đẹp gợi cám.
Hơn nữa cách ăn mặc của cô ta cực kỳ mỏng manh, chỉ dùng một dải lụa mỏng che đi một số bộ phận quan trọng trên cơ thể, như ẩn như hiện.
Hết lần này tới lần khác đều như vậy, tạo thành một sự hấp dẫn đến vô hạn.
Đôi chân thon dài đẹp đẽ, làn da trắng như tuyết, cái eo nhỏ nhắn giống như chỉ cần dùng một bàn tay là có thể năm giữ được.
Một cô gái như vậy cho dù là ở trong bất kỳ địa phương nào đều đủ để thu hấp sự chú ý của vô số người.
Nhưng mà hết lần này tới lần khác ba người đàn ông đối diện cô ta đều giống như không nhìn thấy. Sau khi Lưu Thiên Quang đi vào, ánh mắt tham lam liếc nhìn cô ta một cái, cuối cùng mới chuyển hướng sang lão già kia "Ô Nhĩ tiền bối, tôi vừa nhận được tin tức, Lưu Thiên Anh đã chết rồi!" Lúc Lưu Thiên Quang nói ra lời này, trên mặt ông ta không che giấu được sự vui sướng. Lão già được gọi là Ô
Nhĩ kia từ từ mở mắt, lườm ông ta một cái. "Kế hoạch như thế nào rồi?”
Lưu Thiên Quang vội vàng nói: “Có một số thứ xuất hiện khác với trong dự định của chúng ta. “Lâm Mạc Huy không hề đề cập đến chuyện tài liệu lắp đặt thiết bị, chắc là bởi vì chuyện Lưu Lân muốn bắt cóc vợ cậu ta cho nên hai bên đã xảy ra xung đột. “Nhưng mà lúc đó tất cả mọi người đều nhìn thấy được, chính là Lâm Mạc Huy đánh Lưu Thiên Anh bị thương. "Sau đó trên đường Lưu Thiên Anh trở về bị nội thương phát tác khiến cho lục phủ ngũ tạng của ông ta bị thương tổn, trên đường đưa đi cấp cứu không may chết thảm!"
Chân mày Ô Nhĩ cau lại: "Lâm Mạc Huy này xem ra vẫn còn rất khôn ngoan, cậu ta vậy mà không hề nhắc tới chuyện tài liệu lắp đặt thiết bị sao?”
Lưu Thiên Quang cười lạnh một tiếng: “Người này quả thực vô cùng xảo quyệt. “Nhưng mà cho dù cậu ta có xảo quyệt đến đầu đi nữa thì chung quy vẫn không thể thoát khỏi mưu kế của
Ô Nhĩ tiền bối ngài!” "Cậu ta mặc dù không có nhắc tới chuyện tài liệu lập đặt thiết bị, nhưng mà cậu ta lại vô duyên vô cớ đánh chết gia chủ của mười gia tộc lớn, đây cũng là tội vô cùng nghiêm trọng!" “Mười gia tộc lớn này chắc chắn đều sẽ tìm cậu ta để tính số
Nhĩ chậm rãi gật đầu: "Vậy thì tốt rồi!” “Cậu ta đã giết ch3t Tang Trác Minh, món nợ này nhất định phải tìm cậu ta để thanh toán "Đúng rồi, ông còn phải cẩn thận đề phòng Phương
Ngọc Đức nữa." “Người này nhất định là đã bị Lâm Mạc Huy xúi giục."
Lưu Thiên Quang gật đầu thật mạnh, bất chợt hạ giọng xuống nói: “Ô Nhĩ tiền bối, Lưu Thiên Anh được đưa đến bệnh viện, rất có khả năng sẽ bị xét nghiệm thi thể, không biết cổ của ngài ở bên dưới có...
Ô Nhĩ lắc đầu: "Không có việc gì!” “Tôi không có hạ cổ trên người của ông ta, chỉ là để cổ trùng vào trong xe của ông ta ngồi mà thôi. “Thứ cổ trùng này vô hình vô tung, ở trạng thái bình thường cũng sẽ không tấn công người khác." “Chỉ khi chúng nó ngửi được mùi máu tươi mới bắt đầu tiến vào thân thể, tấn công vào lục phủ ngũ tạng làm cho người khác nhìn vào giống hệt như cái chết do bị đánh bình thường vậy. “Hơn nữa, sau khi người chết thì những thứ cổ trùng này cũng sẽ rời khỏi thân thể.” “Cho dù bọn họ có kiểm tra thi thể thì cũng không thể tra ra được bất kỳ dấu vết gì. “Đến lúc đó bọn họ chỉ có thể nhận định là do Lâm Mạc Huy sơ ý đánh chết Lưu Thiên Anh, căn bản không thể liên tưởng được đến bất kỳ nguyên do nào khác!” Lưu Thiên Quang lập tức thở phào một cái: “Ô Nhĩ