Sau khi nhà họ Vương gặp chuyện, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt cuối cùng cũng trở nên biết điều hơn. Bây giờ Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt rất lịch sự với Lâm Mạc Huy, không còn hống hách như trước nữa.
Về phần Hoàng Kiến Đình cùng Hứa Thanh Tuyết, càng đàng hoàng hơn, bình thường nếu nhìn thấy Lâm Mạc Huy, cũng không dám nhiều lời. Dù sao, lần này thiếu chút nữa bọn họ cũng hại chết Lâm
Mạc Huy, lần này bọn họ thật sự đã sai. Hai bên tại Hoàng Kiến Đình đã được khâu lại, nhưng vẫn để lại sẹo, vết sẹo kia có lẽ sẽ không bao giờ xóa được nữa rồi. Buổi chiều nọ, sau khi Lâm Mạc Huy tan tầm, liền đi đón Hứa Thanh Máy
Thời gian gần đây, sức khỏe Lâm Quế Anh cũng phục hồi rất tốt, Lâm Mạc Huy dành ra một ít thời gian, đưa Hứa Thanh Mây đến biệt thự khu Đảo Xanh.
Hai người vừa lên xe, Hứa Thanh Mây liên nhận được điện thoại của mẹ cô. "Thanh Mây, con đã tan làm chưa?" “Chúng ta đang ở nhà hàng Thực Vĩ Thiên, dì Ba của con cũng đã tới, tối nay chúng ta cùng nhau gặp mặt"
Hứa Thanh Máy kinh ngạc: "Dì Ba?" "Không phải họ đã ra nước ngoài rồi hay sao?”
Phương Như Nguyệt cười nói: "Đúng vậy, họ mới từ nước ngoài về đây. “Dì Ba con làm ở công ty nước ngoài, được phân về làm tổng giám đốc của công ty trực thuộc trong nước, cho nên họ đều đã trở về “Con tranh thủ thời gian tới đây đi, đã nhiều năm không gặp, chúng ta cùng nhau gặp mặt"
Hứa Thanh Mây cũng vô cùng vui mừng, di Ba là người một nhà, thế nhưng đã nhiều năm không gặp.
Lúc dì Ba đi, Hứa Thanh Mây cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nhoảng một cái đã mười năm trôi qua.
Hai người đi ô tô, tiến vào nhà hàng Thực Vị Thiên nhà hàng phục vụ tương đối tốt. Đi vào trong phòng, trong phòng ngoài trừ Hứa Đình Hùng,
Phương Như Nguyệt, còn có mặt bốn người khác.
Một người đeo đầy trang sức, vẻ mặt cao ngạo, chính là dì Ba của Thanh Mây, Phương Như Linh.
Ngồi bên cạnh là một người đàn ông trung niên, là chồng của dì Ba Ngô Trung Kiên.
Ngoài ra còn có một cặp thanh niên nam nữ, là em họ của Hứa Thanh Mây.
Nhìn thấy Hửa Thanh Mây đi tới, Phương Như Linh kinh ngạc: "Người này... Đây là Thanh Máy sao?" “Ôi, đã nhiều năm không gặp, giờ lại xinh đẹp như vậy!" “Mau mau lại đây, để di Ba xem nào." Hứa Thanh Máy cười đi tới, ngọt ngào gọi một tiếng dì Ba
Phương Như Linh kéo tay Thanh Mây, cười nói: “Ôi, thời điểm tôi đi, con bé mới cao đến vai tôi" “Nhoảng một cái vài năm trôi qua, còn cao hơn cả tôi rồi.” “Đây mới đúng là thiếu nữ tuổi mười tám, càng nhìn càn thấy xinh đẹp." “Lại đây, Thanh Mây, bác giới thiệu cho cháu một chút, đây là em trai cháu Ngô Tân Bình. Còn đây, em gái, Ngô Phi Điệp Ngô Tân Bình không ngẩng đầy lên, một bên ẩn điện thoại, nói: "Gọi tôi là Jack là được rồi. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Còn về Ngô Phi Điệp, sau khi nhìn Hứa Thanh Mây, trên mặt hiện lên sự ghen ghét, đố kị. “A, đây chính là chị gái tôi sao?” chị gái, chị đúng là không biết cách ăn mặc "Chị gái, ăn mặc như này, đúng là không giống người bình thường?" "Chúng tôi ở nước ngoài, chưa có ai mặc như thế bởi ở trong nước, nên người ta mới mặc kiểu như “Ôi, nhưng mà cũng không có cách nào khác. Dù sao đất nước cũng nghèo, làm sao có thể bắt kịp xu hướng thế giới chứ?"
Ngô Phi Điệp bĩu môi
Hứa Thanh xấu hổ, người em gái này mới nói chuyện mà câu nào cũng như muốn châm biếm vậy?
Cô cũng không biết được, Ngô Phi Điệp thuộc kiểu người nhỏ nhen, hơn nữa lại vô cùng tự mãn.
Thời điểm cô ta nhìn thấy Hứa Thanh Tuyết, tự nhiên vô cùng đắc ý, cảm thấy người nhà họ Hứa vô cùng tầm thường. Nhan sắc của Hứa Thanh Mây, khiến cho cô ta cảm thấy ngứa mắt, trong thâm tâm vô cùng khó chịu.
Cho nên, cô ta cũng chỉ có thể nói ra cách ăn mặc của Hứa thanh Mây, thể hiện bản thân mình là người từ nước ngoài trở về để cho thấy sự tài giỏi.
Phương Như Linh cũng cảm thấy không có gì sai, ngược lại còn cười ha hả nói: "Thanh Mây, em gái cháu nói đúng “Bộ quần áo cháu mặc này, thật sự không phù hợp" “Nhưng mà cũng không trách cháu được, ở trong nước không thể so sánh được với nước ngoài. “Em gái cháu cũng đang học thiết kế, hôm nào để em nó giúp cháu phối một bộ đồ? Cả gia đình nói chuyện, giọng điệu không hề che giấu vẻ tự mãn, như là từ nước ngoài trở về, thì sẽ tài giỏi hơn người khác. Cả đảm Hứa Đình Hùng cùng Phương Như Nguyệt vô cùng xấu hổ, nhưng cũng không nói gì.
Dù sao, trước đây Phương Như Linh cũng đã giúp Phương
Như Nguyệt không ít việc.
Hơn nữa, Phương Như Linh cùng Phương Như Nguyệt đã ở bên nhau từ lúc còn nhỏ, cùng nhau lớn lên, quan hệ hai người rất tốt.
Hứa Thanh Mây xấu hổ cười, cùng với Lâm Mạc Huy ngôi xuống bên cạnh.
Mất Ngô Trung Kiên nhìn về Hứa Thanh Mây, ánh mắt chăm chủ, trông vô cùng bỉ ổi.
Phương Như Linh cũng không chú ý sự khác thường của chồng mình, cười nói: “Nguyệt à, nếu chị có thời gian, đi ra ngoài nhiều hơn một chút." “Trong nước với nước ngoài, thật sự khác biệt vô cùng lớn" “Em nói chị nghe, lúc vừa xuống máy bay, em cảm thấy mình không thở nổi" “Không khí trong nước thật sự không đảm bảo, không tốt “Em ở bên kia, không khí lúc nào cũng vô cùng thoải mái. cho lắm." “Lúc em vừa tới đó, cũng tưởng bản thân sẽ không quen. “Chị đoán xem? Ngay lần đầu tiên tới đó, em đã vô cùng thích nó! “Ôi, đúng là không so sánh thì sẽ không thấy buồn phiền “Trong nước quả thật quá nghèo, so sánh với nước ngoài, giống như là thiên đường với địa ngục vậy! Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Phương Như Nguyệt xấu hổ cười nói: "Cũng không thể nói như vậy.” “Mấy năm nay ở trong nước, phát triển cũng rất tốt. Ngô Phi Điệp cười lạnh: "Phát triển tốt sao?” “Dì hai, sao dì lại nói như vậy!" "Cũng chưa từng đến đó, mà lại nói như vậy sao, bia chuyện à?" “Người Trung Quốc thua xa phương Tây cũng đến hơn trăm năm, các người có tư cách gì để nói ở đây phát triển hơn?”
Hứa Thanh Mây cũng không nhịn được: “Em gái, nói như vậy hơi quá rồi "Quả thực phương Tây họ đi trước chúng ta trăm năm trên phố cũng thật khó để có thể tìm được một chiếc xe “Nếu chênh lệch đến một trăm năm, mọi người làm sao có thể liên lạc được với chúng tôi?"
Ngô Phi Điệp bị phản bác lại một câu, tức giận nói: "Chị nói vậy là có ý gì?” “Chị chỉ định nói nếu đã thua xa nhiều như vậy, tại sao trong thâm tâm mọi người lại cảm thấy không thoải mái?" “Vì nghèo khó mà thua kém, đây quả thực là sự thật, còn không cho người ta nói?" “A, cái này cũng là, bản thân cảm thấy không đủ tự tin, dựa vào cái gì mà chúng tôi phải tôn trọng mọi người? Hứa Thanh Mây không khỏi tức giận, vừa muốn nói tiếp,
Phương Như Nguyệt vội vàng hòa giải: “Ôi, đều là chị em trong nhà, sao lại nói như vậy?” “Lại đây, gọi nhân viên phục vụ mang menu tới, để chúng ta gọi món "
Phục vụ cầm menu tới, Phương Như Nguyệt đưa cho Phương Như Linh: "Linh, em xem xem, muốn ăn cái gì. “Ở nước ngoài lâu như vậy, rất ít khi ăn món đặc sản đúng không?” “Có lẽ là rất nhớ những món đặc sản?" "Nào, gọi món đi
Phương Như Linh cười rồi nhận lấy menu: "Em với mấy món đặc sản này, lại không cảm thấy nhớ nhung gì hết." “Chị cũng biết đấy, ở nước ngoài, chúng em toàn ăn rượu Vàng bít tết “Trước kia trong nhà toàn dưa muối vô cùng phiên phức, hiện tại em cũng chẳng muốn ăn chút nào. “Được rồi, Tân Bình, Phi Điệp, hai con xem, muốn ăn cái gì. Ngô Tân Bình một bên vừa ẩn điện thoại, vừa nói: “Cho con một phần bít tết là được rồi!”
Ngô Phi Điệp cũng không xem menu, bĩu môi nói: "Bít tết kiểu gì? "Đây đâu phải đất nước của chúng ta, làm gì còn có bò bít tết mà em muốn?" “Không phải mẹ đã nói, ở bên này, chỉ làm thịt vào năm moi." "Còn có, trên mạng cũng nói, ở bên này, trứng luộc trong nước trà cũng không ăn được "Em muốn có bò bít tết, cũng không suy nghĩ xem nhà dì Hai có thể chi trả được hay không chứ!"
Ngô Tân Bình tức giận: "Vậy em ăn cái gì đây?” “Em không quan tâm, em không ăn mấy cái rau vớ vẫn đó!” “Em muốn ăn bò bít tết!" “Đến cả bò bít tết cũng không làm nổi, thi tiếp khách làm cái gì nữa?"