Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 378






Xung quanh mọi người cũng não nhiệt hẳn lên, làm gì có ai gặp qua trường hợp như vậy chứ.

Mà lúc này, người bên ngoài cũng không ngừng đổ xô vào cổng biệt thự.

Từ đây nhìn ra, bên ngoài có bao nhiêu người, bọn họ cũng không thấy rõ

Mà ngay cả chân núi cũng toàn người với người

Tổng giám đốc Vương sợ đến mức run bần bật, ông ta đột nhiên phát hiện tình huống đang xảy ra đã vượt qua tầm kiểm soát. Lâm Mạc Huy không chết, Hổ Đông An mang theo nhiều người đến đây, chắc chắn là có vấn đề.

Ông ta đã sắp xếp mọi chuyện trong khu Đảo Xanh một cách ổn thỏa, bởi vì khu Đảo Xanh là của Nam Bá Lộc, nếu không có lệnh của Nam Bá Lộc, Hồ Đông An và những thuộc hạ khác cũng không được tùy ý ra vào.

Bây giờ, Hồ Đông An dẫn theo nhiều người đi vào như thế, đủ để chứng minh chuyện này có Nam Bá Lộc nâng đỡ đẳng sau!

Nhớ tới Nam Bá Lộc, tổng giám đốc Vương lạnh cả người. Vương Đức Khải nghĩ rằng, vụ việc lần này chính là nhằm vào Trần Phương Nguyên, tạm thời không liên quan đến Nam Bá Lộc


Mà xem tình hình hiện tại, có vẻ như Vương Đức Khải đã đoán sai.

Người đàn ông kia bị đứt lưỡi, đau đớn mà lặn lộn trên mặt đất, vài giọt máu tương còn bắn lên đùi Hổ Đông An.

Hồ Đông An tức giận "Mẹ kiếp, mày định làm gì? “Mày có tỉ đạo đức nào không thể, còn làm bắn cả máu lên người ông đây “Mẹ kiếp, trông chừng anh ta cho tôi, nếu anh ta còn dám lăn lộn nữa thì chặt toàn bộ chân của anh ta cho tôi, xem anh ta còn dám lặn lộn nữa không

Vài vệ sĩ lực lưỡng đứng bên cạnh người đàn ông.

Người đàn ông thật thà che miệng lại, cũng không dám... Lăn lộn nữa, anh ta thực sự sợ chết Hồ Đông An đảo mắt qua liếc nhìn mọi người ở xung quanh, lớn tiếng nói: "Mẹ kiếp, các người không nghe lời anh

Lâm đã nói sao?" “Ngoài mười thuộc hạ của ông đây, còn lại những người khác không có việc gì thì mau lập tức đi ra ngoài." “Nếu không đi, ông đây sẽ chặt hết chân các người! "Một" "Hai!" "Ba!"

Hổ Đông An lập tức đếm, không để cho mọi người cơ hội phản ứng lại.

Sau đó, bọn họ như ong vỡ tổ, hoảng sợ chạy tứ phía, không dám ngoái lại lấy một lần.

Không còn cách nào khác, Hồ Đông An thật sự rất hung dữ

Ngô Cửu Xuyên và đám người đi theo đang đứng ở giữa, dường như cũng muốn rời đi.

Nhưng lúc bọn họ vừa đi tới cửa, đã bị Hổ Đông An cản lại. “Các người thật sự không liên quan ở đây sao?” "Các người muốn đi sao?" “Các người phải ở lại!"

Ngô Cửu Xuyên hoảng sợ, vội la lên: "Anh An, cái này...cái này không liên quan đến tôi.” “Đây là chuyện nhà họ Vương, tôi... Tôi chỉ đến đây tham gia tiệc rượu thôi...

Hồ Đông An trừng mắt: "Có liên quan hay không, con mẹ nó trong lòng anh biết rõ "Đừng tưởng các anh đang làm gì sau lưng mà không có người "Đây là trang viên ở ngoại ô thôi, ngay cả Hứa Thanh Tuyết và Hoàng Kiến Đình cũng đi rồi, tôi nói có đúng

Ngô Cửu Xuyên cùng đám người nhất thời cứng đờ, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng vụ thương lượng đầu tiên ấy đều bị Hồ Đông An biết rõ.

Lần này, bọn họ thật sự không thoát khỏi việc có liên quan Tổng giám đốc Vương nhìn thấy tình huống như vậy, trong lòng ông ta đã biết rằng chuyện này đã vượt ngoài tầm kiểm soát rồi.

Ông ta đột nhiên lao ra khỏi nhà, cầm một con dao găm hưởng thẳng vào cổ Hứa Thanh Mây, đồng thời hét to: “Tên họ Lâm kia, hãy thành thật cho tôi!" “Nếu không, ông đây sẽ giết chết cô ta..."

Còn chưa dứt lời, Lâm Mạc Huy đã từ sân thượng nhảy xuống.

Độ cao ba thước, mà đối với Lâm Mạc Huy chẳng khác gì nền đất bằng phẳng.

Anh đá một cước vào ngực tổng giám đốc Vương, đè ông ta lên mặt đất.

Tổng giám đốc Vương nôn ra một ngụm máu tươi, gắng gượng vài lần cũng chưa thể đứng dậy được.

Cùng lúc đó, Đông An từ phía sau lao lên, toàn bộ người tổng giám đốc Vương dưới sức lực của tay mình.

Hứa Thanh Mây vội vàng nhào vào ngực của Lâm Mạc Huy, ôm anh khóc thét lên. Lâm Mạc Huy nhẹ nhàng vỗ lên vai Hứa Thanh Mây: “Không sao đâu, không sao đâu. “Anh xin lỗi, anh tới chậm rồi, đã để cho em chịu oan ức!

Hứa Thanh Máy lạc đầu thật mạnh, sau đó cô ôm chặt Lâm Mạc Huy,

Mặc kệ thế nào, việc Lâm Mạc Huy còn sống chính là chuyện quan trọng nhất.

Lâm Mạc Huy vỗ nhẹ nhẹ rồi ôm lấy bả vai cô, an ủi cô một hồi, sau đó sai người đưa cô sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Còn về Lâm Mạc Huy, anh tốt xấu gì cũng nên thanh toán nốt nợ nần với nhà họ Vương!

Hồ Đông An đưa toàn bộ người của nhà họ Vương vào trong nhà, đi xuyên qua đám người của Ngô Cửu Xuyên. Lâm Mạc Huy ngôi trên ghế số pha, ánh mắt vô cùng lạnh leo.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt còn không biết chuyện gì xảy ra, sắc mặt hai người đều tức giận. “Lâm Mạc Huy, cậu tới đây làm gì?” “Ai cho phép cậu tới?” “Có mời cậu đến bữa tiệc này sao?" “Cậu...

Hổ Đông An giận dữ, vơ lấy chai rượu trên bàn ném vào mặt hai người, miệng chửi: "Hai cái lão già chết tiệt kia, mau câm miệng cho tôi!” “Tôi nói cho các người biết, nếu các người không phải là bố mẹ của Chủ tịch Thanh Mây, con mẹ nó tôi đã giết chết các người lâu rồi!” “Ôi, cả đời ông đây, chưa bao giờ gặp phải loại người như vậy, con mẹ nó tôi nghĩ thôi đã muốn giết chết các người rồi!

Hai người giật mình hoảng sợ, ngay lập tức im bặt, chỉ phẫn nộ nhìn về phía Lâm Mạc Huy đang ngồi.

Theo như họ nghĩ, Lâm Mạc Huy đã dẫn theo Hổ Đông An tới, chính Lâm Mạc Huy là người phá hỏng mọi chuyện. Vẻ mặt Lâm Mạc Huy vẫn bình tĩnh, anh phất tay: "Cho bọn họ xem đi!”

Một trong những thuộc hạ của Hổ Đông An tiến lên, cầm lấy chiếc điện thoại trong tay bà Vương mang đến. Anh ta đứng trước mặt Hứa Đình Hùng và Phương Như

Nguyệt, mở đoạn video cho bọn họ xem.

Đoạn video này đã được ghi lại, vì thế bây giờ có thể lập tức phát lại cho bọn họ xem.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt xem hết toàn bộ, toàn thân run lên, sắc mặt lập tức trang bệch


Hứa Đình Hùng vội la lên: “Tổng giám đốc Vương, ông Ông đang làm cái gì vậy?” “Ông muốn con trai của ông kết hôn với con gái tôi, chúng ta không thể nói chuyện tử tế được sao?” “Ông... Sao ông có thể làm ra chuyện như vậy chứ?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Phương Như Nguyệt còn khóc nức nở: “Thanh Tuyết đầu?” “Bây giờ Thanh Tuyết sao rồi?" “Hãy nói với tôi là Thanh Tuyết không có việc gì đi, được không?”

Hổ Đông An bĩu môi: “Không có việc gì sao?” “Hừ, hiện tại nói không chừng bây giờ đang bị mấy thuộc hạ lực lưỡng ném xuống sông cho cá ăn rồi!” xiu.

Phương Như Nguyệt sững người, thiếu chút nữa thì ngất

Hứa Đình Hùng vội vàng đỡ bà ta dậy, vội la lên: "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?” “Tổng giám đốc Vương, chúng ta là bạn bè thân thiết mà, ông... Tại sao ông có thể làm chuyện như vậy?" “Đó là con gái của tôi, chúng tôi là người thân của nhau....

Hổ Đông An mằng: "Ha, mẹ kiếp các người đúng là một lũ ngu xuẩn!” “Đến lúc này rồi, các người còn chưa nhìn ra sao?” “Người ta không phải chỉ muốn các người gả con gái cho nhà họ, cũng không phải muốn kết thông gia với nhà các người, thứ mà người ta muốn là tài sản của nhà họ Hứa mà thôi!” “Trước kia để cho Hoàng Kiến Đình bỏ thuốc độc cho anh

Lâm, hại chết anh ấy “Toàn bộ cổ phần trong công ty của anh Lâm sẽ được tự động chuyển vào vào tay Chủ tịch Thanh Mây. "Sau đó, Vương Hoàng Minh chỉ cần cưới Chủ tịch Thanh

Máy, từ từ nuốt trọn sản nghiệp của nhà họ Hứa “Dự án ở khu biệt thự, công ty Dược Phẩm Hưng Thịnh, công ty dược liệu, và cả nhà thuốc hiện tại của cô ấy" “Tổng cộng lại, giá trị cũng hàng nghìn tỷ "Người ta có âm mưu như vậy, hiểu không?” Hữa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt sững người, Hứa

Đình Hùng vội la lên: "Này... Cái này không phải sự thật đúng không?" “Hoàng Minh và Thanh Mây là yêu nhau thật lòng, cậu ta thực sự yêu Thanh Mây, làm sao cậu ta có thể có âm mưu như vậy được. “Hơn nữa, tổng giám đốc Vương đã bỏ tiền mua cho tôi một căn biệt thự, bọn họ hoàn toàn có thành ý cơ mà....

Hồ Đông An: “A, đã đến mức này, vẫn còn mê muội như “Chân tình à?" vậy!” "Con mẹ nó, Vương Hoàng Minh làm quái gì có chân tinh!" “Tôi nói với ông như này vậy, vào lúc Vương Hoàng Minh đang du học ở nước ngoài, đã có liên tiếp ba vụ cưỡng hiếp nữ sinh, sau đó đã bị nhà họ Vương đàn áp xuống. “Sau khi trở về thành phố Hải Tân, mỗi tuần đổi hai người bạn gái, đó là chuyện rất bình thường” “Nhưng điểm mấu chốt chính là, tên súc sinh này nhiễm HIV, các người có biết hay không?”

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt trợn tròn mắt.

Sắc mặt tổng giám đốc Vương biến đổi đột ngột: "Anh... Anh đừng có nói nhảm nhí” “Cơ thể con trai tôi hoàn toàn bình thường, làm sao nhiễm HIV được chứ?"

Hổ Động An cười lạnh: “Tên họ Vương kia, để đối phó với ông, đương nhiên chúng tôi phải điều tra rõ ràng" “Kết quả kiểm tra ở bệnh viện của con trai ông, có muốn tôi lấy cho ông xem qua không?" “À, đúng rồi, tổng giám đốc Vương, ông cũng nên bỏ chút thời gian đi kiểm tra một chút. “Ả đàn bà mà ông bao nuôi ở biệt thự Hào Đình, cũng đang gian díu với con trai của ông. “Chậc chậc chậc, thứ lỗi cho tôi là người thiển cận, tôi còn chưa chứng kiến trường hợp hỗn loạn như thế này bao giờ.