Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 346






Đám người trong phòng thoáng cái trở nên thành thật, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được thế nào là gốc gác vững chắc rồi.

Hạ Vũ Tuyết cũng mặc kệ đám người ti tiện này, lấy được tiền liền dẫn Lâm Mạc Huy rời đi.

Trong phòng, đám người hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt tái nhợt. “Triệu Nhã, rốt cuộc là cô quen biết người gì vậy hả?" “Có phải cô muốn hại chết tôi không?” “Đó là cô chủ cả của nhà họ Hạ đấy, nếu như hôm nay tôi lỡ làm gì cô ta, chẳng phải họ Hạ sẽ giết chết tôi sao."

Hoàng Vĩnh Văn bực tức nói.

Triệu Nhã vô cùng xấu hổ: “Tôi cũng không biết mà." “Tên họ Lâm kia chính là một kẻ vô dụng ăn bám mà thôi.” “Lúc trước, tên đó vì 350 triệu mà cưới bạn học của tôi đấy.” “Anh ta không có gốc gác gì cả, sao tôi biết được cô gái bên cạnh anh ta lại có thân phận đáng sợ như vậy!”

Hoàng Vĩnh Văn nhíu mày: “Nói như vậy, hẳn là một tên mặt trắng?" “Chẳng lẽ cô chủ nhà họ Hạ lại thích loại mặt trắng này?”

Mạc Luân bực tức nói: “Chắc chắn!" “Thời bây giờ đám mặt trắng này cũng thông minh lắm. “Lừa gạt phụ nữ cũng rất có nghề!” “Những cô chủ giàu có kia vốn không có đầu óc, bị lừa cũng là chuyện bình thường.

Hoàng Vĩnh Văn cắn răng nói: “Tôi thật sự không hiểu, đám phụ nữ thời nay đều mù hết sao?” "Chỉ bằng tên cắt kia cũng có tư cách làm một tên mặt trắng?" "Nói đến vẻ ngoài, gia thế, cách ăn nói, hạn có điểm nào so được với tôi?” "Rốt cuộc Hạ Vũ Tuyết kia nghĩ thế nào vậy chứ? Lại ở cùng một tên rác rưởi Đám người than thở không khôi, trên mặt cũng tràn đầy không phục.

Bọn họ thật sự không hiểu vì sao Lâm Mạc Huy lại may mắn như vậy, lại có thể bám vào loại con gái vừa lắm tiền, vừa xinh đẹp như Hạ Vũ Tuyết.

Hoặc Đông có hơi nghi hoặc nhìn Lâm Mạc Huy, anh ta nghĩ mãi vẫn không rõ, Hạ Vũ Tuyết sao có thể đối tốt với người thanh niên này như vậy.

Phải biết, trước kia Hạ Vũ Tuyết cũng từng quen bạn trai, mấy tên... bạn trai kia đều ngoan ngoãn nghe lời Hạ Vũ Tuyết.


Chưa từng thấy Hạ Vũ Tuyết để tâm đến một người đàn ông nào đến như vậy.

Rời khỏi quán ăn, Hoặc Đông nghi hoặc hỏi: “Cô cả, cô cô vừa nói thật à?”

Hạ Vũ Tuyết kinh ngạc: “Chuyện gì?” Hoắc Đông: “Chính là về quỹ ngân sách mà cô đã nói đó?"

Hạ Vũ Tuyết: "Đương nhiên là thật!” “Tôi đã từng nói dối khi nào hả?"

Hoắc Đông ngơ ngác nhìn Hạ Vũ Tuyết: “Cô cả, cô... có phải gần đây cô ngủ không ngon không?" “Hay là... Hay là phát sốt rồi?"

Hạ Vũ Tuyết tức giận trợn trừng mắt: “Anh có ý gì hả?" “Anh nói tôi chỉ biết ăn chơi thôi đúng không?" “Sao hả, tôi không thể làm chuyện đứng đắn được hả?"

Hoắc Đông lộ vẻ xấu hổ, trước kia Hạ Vũ Tuyết vốn dĩ không phải như vậy.

Khi đó, cô chính là loại con ông cháu cha quần là áo lượt. Ở nhà họ Hạ, dưới sự cưng chiều của tất cả mọi người, cô vốn chưa từng nghĩ đến việc làm việc nghiêm túc.

Chớ nói chi là gây quỹ cứu trợ người nghèo, chuyện này không có khả năng đâu!

Hạ Vũ Tuyết nhìn ra nghi hoặc của Hoắc Đông, bỉu môi nói: “Con người ta rồi sẽ thay đổi.” “Tôi cũng không thể sống như đứa bé cả đời được!" “Tôi nói cho anh biết, lần này tôi chắc chắn sẽ làm tốt việc gây quỹ này.” “Đến lúc đó, để cho các người lau mắt mà nhìn!”

Hoắc Đông: “Cô chủ à, cô muốn thì có thể làm được mà, trở về, tôi sẽ quyền cho quỹ của cô 35 tỷ!"

Hạ Vũ Tuyết lập tức nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!” “Nhóc Đông à, tôi nhớ kỹ lời này nha! Hoắc Đông bật cười ha hả: “Ha ha ha, yên tâm đi.” “Chỉ cần cô nghiêm túc làm việc, đừng nói 35 tỷ, đến lúc đó tôi sẽ cho nhiều hơn.

Hạ Vũ Tuyết tỏ vẻ khó chịu: “Xem giọng điệu của anh đi, cứ như tôi không làm việc nghiêm túc ấy?” “Hừ, lần này tôi sẽ cho anh mở mang tầm mat."

Hoắc Đông cười cười, không cho là đúng. Trong mắt anh ta, Hạ Vũ Tuyết là điển hình của loại quần là áo lượt.

Dù có biết suy nghĩ thì cũng chỉ là chuyện nhất thời, đầu voi đuôi chuột, sao có thể thành công được?

Kế đó, Hoắc Đông dẫn Hạ Vũ Tuyết cùng Lâm Mạc Huy đi gặp Lâm Chiêu.

Quả thật Lâm Chiêu đang bận tiếp đãi mấy vị cấp cao.

Đợi mấy người Hạ Vũ Tuyết đến nơi, tiệc rượu bên kia đã xong.

Đứng trước mặt Lâm Chiêu, ở khoảng cách gần, Lâm Mạc Huy phát hiện khí thế của người này rất mạnh.

Tuy nhiên, anh ta lại có thể nở một nụ cười hiếm có với Hạ Vũ Tuyết. “Vũ Tuyết, sao em đến mà không báo với anh một tiếng?"

Hạ Vũ Tuyết nhếch môi: “Em chính là không muốn báo cho anh đấy!” “Mỗi lần đến, anh đều phải một đống người đi theo em.” “Em đi đến đâu cũng bị người ta tránh né, không có gì thú vị cả.” Lâm Chiêu bật cười ha hả, lại nhìn sang

Lâm Mạc Huy: “Người này là ai?"

Trong mắc anh ta, Lâm Mạc Huy chắc là đang theo đuổi Hạ Vũ Tuyết, trước kia anh ta đã thấy nhiều rồi.

Đám người theo đuổi Hạ Vũ Tuyết lúc trước, khi đứng trước mặt anh ta, cả đám đều câm như hến, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

Thế nhưng Lâm Mạc Huy lại vô cùng bình tĩnh, vượt ngoài suy đoán của anh ta, thế nên anh ta cũng không khỏi đề cao Lâm Mạc Huy vài phần. “Đây là bạn của em, tên Lâm Mạc Huy. “Lần này, em cùng anh ấy đến là để mua

Hạ Vũ Tuyết nói. đô!"

Lâm Chiêu tỏ vẻ kinh ngạc, anh ta liếc nhìn Lâm Mạc Huy thật sâu: “Cậu Huy đây là người ở Hải Tân?”

Lâm Mạc Huy: “Đúng vậy

Lâm Chiêu khẽ gật đầu: "Hóa ra là bạn của Vũ Tuyết.” "Nếu Vũ Tuyết đã đưa cậu đến, muốn gì cứ nói với tôi, tôi bảo người giữ lại cho cậu.”

Lâm Mạc Huy cười cười: “Vậy cám ơn anh Chiêu trước! Trò chuyện được một lúc, Hạ Vũ Tuyết liền lôi kéo Lâm Mạc Huy rời đi.

Lâm Chiêu nhìn theo bóng lưng Lâm Mạc Huy, trong mắt hiện lên nghi hoặc.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn chỉ lắc đầu, rầu rĩ thở dài một tiếng.

Rời khỏi chỗ của Lâm Chiêu, Lâm Mạc Huy kinh ngạc nói: “Cô Tuyết, cô rất thân thiết với anh Chiêu sao?"

Hạ Vũ Tuyết gật đầu: “Đương nhiên là thân." “Mạng của anh ta là do ông nội tôi cứu đấy. “Lúc trước, anh ta chạy đến trại Ngô, bản thân bị trọng thương, tính mệnh nguy hiểm, bác sĩ ở trại Ngô bỏ tay hết cách. “Vừa lúc ông nội tôi đến gần đó mua một

Lâm Chiêu khẽ gật đầu: "Hóa ra là bạn của Vũ Tuyết.” "Nếu Vũ Tuyết đã đưa cậu đến, muốn gì cứ nói với tôi, tôi bảo người giữ lại cho cậu.”

Lâm Mạc Huy cười cười: “Vậy cám ơn anh Chiêu trước! Trò chuyện được một lúc, Hạ Vũ Tuyết liền lôi kéo Lâm Mạc Huy rời đi.

Lâm Chiêu nhìn theo bóng lưng Lâm Mạc Huy, trong mắt hiện lên nghi hoặc.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn chỉ lắc đầu, rầu rĩ thở dài một tiếng.

Rời khỏi chỗ của Lâm Chiêu, Lâm Mạc Huy kinh ngạc nói: “Cô Tuyết, cô rất thân thiết với anh Chiêu sao?"

Hạ Vũ Tuyết gật đầu: “Đương nhiên là thân." “Mạng của anh ta là do ông nội tôi cứu đấy. “Lúc trước, anh ta chạy đến trại Ngô, bản thân bị trọng thương, tính mệnh nguy hiểm, bác sĩ ở trại Ngô bỏ tay hết cách. “Vừa lúc ông nội tôi đến gần đó mua một vài thứ, đã nán lại đó mấy ngày, cuối cùng, cứu được mạng của anh ta." "Hoắc Đông kia cũng là do ông nội tôi cứu.

Lâm Mạc Huy giật mình tỉnh ngộ, khó trách Lâm Chiêu và Hoắc Đông lại đối tốt với Hạ Vũ Tuyết như vậy, hóa ra là bởi phần ân tình này. “Trước kia Lâm Chiêu là người ở đâu?” Hạ Vũ Tuyết lắc đầu: “Tôi cũng không biết." “Ông nội tôi không đề cập đến chuyện lúc trước của anh ta.

Lâm Mạc Huy nhẹ gật đầu, nhìn nơi ở của Lâm Chiêu, trong lòng vẫn cảm thấy nghi hoặc.

Nói thật, lúc nhìn thấy Lâm Chiêu, anh luôn cảm thấy có gì đó hơi quen thuộc.


Thế nhưng trong chốc lát anh lại không cách nào nhớ ra nổi, rốt cuộc là đã gặp ở nơi nào.

Trở lại khách sạn, Lâm Mạc Huy đi thẳng về phòng mình.

Hạ Vũ Tuyết dừng lại trước cửa: "Này, tôi đi dạo với anh cả đêm, mà anh cũng không mời tôi vào uống ly trà được à?”

Lâm Mạc Huy đen mặt, trực tiếp đóng cửa lại.

Rốt cuộc là cô gái nhỏ này muốn làm gì? Trở về phòng, khoanh chân ngồi xuống, tu luyện Tạo Hóa Quyết trong chốc lát, sau đó liền nằm xuống ngủ.

Dưới ánh trăng mờ ảo, Lâm Mạc Huy nghe được tiếng động ở cửa.

Anh giật mình, lập tức mở mắt, phát giác là tiếng bước chân quen thuộc.

Là Hạ Vũ Tuyết!

Lâm Mạc Huy nhíu mày, đêm hôm khuya khoắt, cô ta đến đây làm gì?

Còn nữa, cô ta mở cửa phòng bằng cách nào?

Xem bộ dạng lén lút của cô ta, hẳn là muốn làm chuyện không muốn người khác biết?

Lâm Mạc Huy giả vờ ngủ, muốn nhìn xem rốt cuộc Hạ Vũ Tuyết có mưu đồ gì.

Hạ Vũ Tuyết đi đến cạnh giường, một mùi hương thoang thoảng khiến tim Lâm Mạc Huy đập nhanh.

Đột nhiên, Lâm Mạc Huy nghe được một tiếng động rất nhỏ, hình như là đang cởi quần áo.

Không đợi anh kịp hoàn hồn, một cơ thể bóng loáng đã chui vào chăn, từ phía sau ôm chặt lấy anh.

Lâm Mạc Huy đờ ra, Hạ Vũ Tuyết điên rồi sao?