Hạ Vũ Tuyết tương đối lanh lợi, nhìn ra được Triệu Nhã này có quen biết với Hứa Thanh Mây, cho nên không có nói đùa nữa.
Triệu Nhã nhếch miệng: “Ha ha, đối với mấy nơi như thế này, nếu chưa quen thuộc thì đừng có đến.” “Còn tìm người dẫn đường?” “Lâm Mạc Huy, mấy nơi như thế này cũng không phải là chỗ mà loại người như anh có thể tới.” “Tôi khuyên anh một câu, nhanh đi về đi. “Thế giới bên ngoài này rất nguy hiểm, loại công tử bột chui rúc trong nhà như cậu, đi ra đây sẽ bị trúng gió đấy.”
Mấy người đẳng sau lập tức cười vang lên.
Lâm Mạc Huy nhíu mày, vừa định mở miệng nói chuyện thì tên con trai đi bên cạnh Triệu Nhã đã cười tủm tỉm đi tới. “Triệu Nhã, cùng đi chơi đi, quen biết nhau tức là có duyên phận rồi.” “Bạn tốt, tôi đây vừa hay có vé vào cửa của buổi khai mạc, lát nữa cùng tới tham gia nhé?"
Người đàn ông này tuy là đang nói chuyện với Lâm Mạc Huy, nhưng ánh mắt thì lại không ngừng liếc về phía Hạ Vũ Tuyết.
Rất rõ ràng, mục đích của anh ta không phải là mời Lâm Mạc Huy, mà là đang mời Hạ Vũ Tuyết.
Lâm Mạc Huy vừa định từ chối thì Hạ Vũ Tuyết lại lập tức đồng ý: "Được, vậy lát nữa gặp lại nhau ở buổi khai mạc."
Hạ Vũ Tuyết kéo Lâm Mạc Huy đi trước. Bên này, Triệu Nhã cau có hỏi: “Anh làm cái gì vậy?” “Vé vào cửa của buổi khai mạc này rất khó kiếm được, anh lại lấy ra để mời cái loại rác rưởi này?" “Thậm chí tôi vừa nhìn thấy anh ta thì đã cảm thấy buồn nôn rồi, anh còn mời anh ta làm gì chứ?”
Người đàn ông kia cười cười: “Triệu Nhã à, cô không suy nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho bạn bè một chút chứ." “Con ả kia không biết thức thời, đã bị cậu
Vỹ đuổi đi rồi.” “Hiện tại cậu Vỹ chỉ cô đơn có một mình, cô cũng phải suy nghĩ cho hạnh phúc của cậu Vỹ một chút chứ." “Đứa con gái đi bên cạnh tên đó trông cũng không tệ chút nào, có thể cùng với cậu Vỹ chơi đùa mấy ngày.
Người đàn ông đứng phía sau mỉm cười, thỏa mãn gật đầu.
Tuy là nhan sắc của Hạ Vũ Tuyết không được như Hứa Thanh Mây, Tổng Lan Ngọc, nhưng cũng là người đẹp tầm cỡ hoa hậu giảng đường, khiến cho người ta vô cùng kinh diễm.
Người đàn ông này, rất có ý với Hạ Vũ Tuyết.
Triệu Nhã lập tức nở nụ cười: "Hóa ra là như vậy sao, anh không nói sớm gì cả.” "Được đó, cái loại con gái này, tuy là thân phận thấp kém, nhưng mà vui đùa một chút thì vẫn có thể” “Cậu Vỹ, buổi tối thử nhìn qua cô ta xem.”
Khuôn mặt của cậu Vỹ tràn đầy đắc ý, cười đến híp cả mắt lại: “Yên tâm đi.” “Cái loại con gái ngây ngô không hiểu sự đời này, muốn hạ gục được cô ta cũng thật quá dễ dàng.”
Lần này Hạ Vũ Tuyết mặc trên người một bộ đồ thể thao, cách ăn mặc vô cùng thanh thuần, làm cho người ta nghĩ rằng cô ấy chỉ là đứa nhóc không hiểu sự đời.
Bên kia, Lâm Mạc Huy hoài nghi hỏi: “Cô Vũ Tuyết, tại sao cô lại đồng ý bọn họ làm gì?” “Mấy người này, chẳng có suy nghĩ tốt đẹp gì đâu.”
Hạ Vũ Tuyết cười khúc khích: “Anh Huy à, cái này anh không biết được đâu. “Buổi khai mạc này, chơi sẽ rất vui đấy.” “Không chỉ có các ông lớn ở khắp nơi tụ hội đến, mà mấu chốt chính là, lần này chợ đen có một ít đồ vật quý hiếm, có thể đã mang tới đây triển lãm” “Anh muốn thứ gì, có thể xem ở buổi khai mạc này là tốt nhất." “Chỉ có điều, muốn vào khai mạc này không phải dễ.” “Nếu ông nội của tôi ở đây, nhất định có thể lấy được vé vào cửa. “Tôi thì lại không có bản lĩnh này.” “Nếu như mấy tên coi tiền như rác đó đã nguyện ý mời chúng ta, vậy thì tại sao lại không đi chứ?”
Lâm Mạc Huy hiểu ra vấn đề, chợt nhíu mày: “Sớm biết như vậy, vẫn là nên đi cùng với ông nội của cô.” “Thiếu chút nữa là bỏ lỡ mất buổi khai mạc này rồi."
Hạ Vũ Tuyết cười khúc khích, không hề biết xấu hổ.
Lâm Mạc Huy liếc nhìn cô, trầm giọng nói: “Buổi tối nhớ cẩn thận một chút "Mấy tên đàn ông đó không có ý tốt đầu. Hạ Vũ Tuyết cười nói: “Anh Huy, đi cùng với anh rồi, tôi còn sợ bọn họ sao?”
Lâm Mạc Huy lập tức im lặng, cái cô Hạ Vũ Tuyết này, thật đúng là quỷ con tinh quái. Không bao lâu sau, đã đến thời gian diễn ra buổi khai mạc.
Hạ Vũ Tuyết đưa Lâm Mạc Huy đi tới trước cái nhà thấp duy nhất bên trong khu chợ, nơi vốn từ lâu đã đông người qua lại.
Buổi khai mạc chợ đen, vẫn là chuyện có sức hấp dẫn rất lớn, vé vào cửa đều là loại đắt tiền hiếm có khó tìm.
Trong đám người cuối cùng đã tìm được nhóm của Triệu Nhã.
Triệu Nhã tùy ý giới thiệu một chút. Người đi bên cạnh Triệu Nhã là Viên
Phong, là chồng của cô ta.
Con hai người đàn ông còn lại, một người tên là Hoàng Vĩnh Văn, còn người kia là Mạc Luân.
Triệu Nhã trong lúc giới thiệu còn cố ý nhấn mạnh vào Hoàng Vĩnh Văn, nói anh ta là một trong mười đại gia nhà họ Hoàng ở tỉnh Hải Dương.
Tại đất Hải Dương có địa vị cực kỳ cao, trên danh nghĩa có ba cái công ty, gia sản lên đến nghìn tỷ đồng.
Hoàng Vĩnh Văn thì tỏ ran họ nhã lễ độ, giống như là bản thân rất nhã nhặn vậy.
Triệu Nhã giới thiệu xong, anh ta lập tức vươn tay về phía Hạ Vũ Tuyết: “Cô Tuyết, rất hân hạnh được quen biết cô.”
Hạ Vũ Tuyết không thèm quan tâm đến lý lẽ, rướn cổ lên nhìn về phía hội trường: “Nhanh như vậy mà đã bắt đầu rồi à?" “Chúng ta nhanh chóng đi vào thôi, đừng chậm trễ.
Hoàng Vĩnh Văn xấu hổ, chỉ có thể rút tay vê.
Mấy người bọn họ tiến vào bên trong hội trường, Triệu Nhã mặc dù giới thiệu rất lợi hại. Nhưng mà trên thực tế, vé của bọn họ, cũng chỉ là hàng ghế phía sau mà thôi.
Những chỗ ngồi thuộc hàng ghế phía trước kia, chỉ có ông lớn của các nơi mới có thể lấy được.
Mấy người Lâm Mạc Huy tuy ngồi ở hàng ghế thứ ba từ dưới lên, nhưng ngồi ở chỗ này, hầu hết đều là khách du lịch.
Mọi người ngồi xuống chưa được bao lâu, Lâm Mạc Huy lập tức nhìn thấy một người quen, đến từ Hải Phòng, Lữ Tử Đằng.
Ông ta ngồi ở hàng ghế đầu tiên, chính là nơi thuộc về những nhân vật tầm cỡ.
Điều này cũng khó trách, thân phận của Lữ Tứ Đẳng, so với ông chủ của mười gia tộc lớn đứng đầu Hải Dương, địa vị cũng có thể coi là ngang nhau.
Đi tới nơi trại Ngô này, có thể ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cũng là chuyện thường tình.
Mặt khác, có thể ngồi chung với Lữ Tứ Đẳng, chỉ có đúng ba người.
Hoàng Vĩnh Văn hình như là muốn tỏ vẻ hiểu biết, bắt đầu bình phẩm. “Thấy không, vị ở đầu tiên bên trái kia, chính là ông Lư Trung Trạch của tỉnh Nam Bình, trong truyền thuyết có thể đấu với Nam
Bá Lộc của Hải Dương chúng ta.” “Bên cạnh Lư Trung Trạch kia là người trong mười đại gia tộc của Tô Vân, cậu cả của nhà họ Trương, Trương Khiêm. “Vị ở chính giữa kia thì là người đến từ Hải Phòng, thần y Lữ Tử Đằng, đây mới thực sự là nhân vật tầm cỡ. Lướt mắt qua sáu tỉnh, ai nhìn thấy Lữ Tử Đằng cũng đều phải nể mặt.” “Bên phải ngoài cùng, chính là Lý Đôn Văn của Hải Dương chúng ta. Người này, có chút quan hệ với nhà họ Hoàng chúng tôi, con gái của ông ấy, chính là sau khi gả cho nhà họ Hoàng chúng tôi, thì ông ấy mới có thể vùng dậy!”
Nói đến đây, mặt mũi của Hoàng Vĩnh Văn lập tức tràn đầy kiêu ngạo, dường như chính anh ta là người đưa Lý Đôn Văn phất lên vậy.
Triệu Nhã lập tức hâm mộ nói: “Thật sao?" “Cậu Vỹ, vậy anh cùng với Lý Đôn Văn chẳng phải là rất thân quen sao?” “Tôi nghe nói, cái người tên Lý Đôn Văn này, chính là một nhân vật lớn. “Trước kia Nam Bá Lộc vào tỉnh, Lý Đôn Văn chỉ nói một câu, Nam Bá Lộc đã phải ngoan ngoãn cút về, đây là thật hay giả vậy?”
Hoàng Vĩnh Văn cười lạnh: “Nam Bá Lộc thì đã là gì!” “Ông ta cũng chỉ cố thủ ở thành phố Hải
Tân, xem như là một con rắn rít nhỏ bé mà thôi.” “Nếu đi ra khỏi thành phố Hải Tân, mở mang tầm mắt ra Hải Dương này sẽ thấy rằng những ông lớn có khả năng dẫm nát ông ta, không dưới mười người. “Các người là dân thành phố Hải Tân, ếch ngồi đáy giếng, cho nên mới có thể thổi phồng Nam Bá Lộc. “Chờ đến khi các người ra khỏi Hải Tân rồi, sẽ phát hiện, thế giới bên ngoài này, không hề đơn giản như vậy đâu!”
Lúc nói những lời này, Hoàng Vĩnh Văn lại liếc mắt sang phía Hạ Vũ Tuyết.
Đàn ông trong lúc bàn luận về vấn đề đất nước, chính là lúc thu hút được sự chú ý của phụ nữ nhất.
Anh ta cố ý nói dõng dạc như vậy, chính là muốn lôi kéo được sự chú ý của Hạ Vũ Tuyết.
Chỉ tiếc rằng, Hạ Vũ Tuyết chẳng qua chỉ cúi đầu loay hoay bấm điện thoại, giống như là không hề nghe thấy anh ta nói chuyện vậy, khiến cho anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Triệu Nhã thấy vậy, lập tức nói: "Đúng rồi, Lâm Mạc Huy, anh tới đây một chút, tôi có chút việc muốn hỏi anh.” “Đã nhiều năm như vậy tôi chưa quay về Hải Tân rồi, có rất nhiều chuyện không biết. “Cậu Vỹ, phiền cậu đổi chỗ cho Lâm Mạc Huy được không?"
Lâm Mạc Huy cùng với Hạ Vũ Tuyết đang ngồi cạnh nhau, Triệu Nhã lại để cho Hoàng Vĩnh Văn đổi chỗ với Lâm Mạc Huy, thật ra chính là để cho Hoàng Vĩnh Văn ngồi chung với Hạ Vũ Tuyết.
Hoàng Vĩnh Văn đương nhiên vô cùng cam tâm tình nguyện, lập tức gật đầu nói: "Được." "Hai người là bạn cũ lâu ngày gặp mặt, ôn lại chuyện cũ là việc nên làm mà.”