Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 338






Hạ Vũ Tuyết: “Lâm Mạc Huy, cái nguồn thận này, tại sao lại khó tìm đến như vậy chứ?" “Chúng ta đi cả buổi sáng rồi mà vẫn không tìm thấy.” “Tôi đã đồng ý giúp người ta rồi, tôi... nếu tôi không tìm được, thì đúng là mất hết cả mặt mũi!”

Lâm Mạc Huy nở nụ cười: “Chúng ta đâu thể làm gì khác. “Thứ này, là vật mà ta có thể gặp nhưng không thể tìm, không nóng vội được đâu.”

Hạ Vũ Tuyết lập tức la lên: “Có thể không nóng vội được ư?" “Bố của anh ta sắp không xong rồi, nếu không tìm được cái này, anh ta sẽ phải tự mình leo lên bàn phẫu thuật!" "Lâm Mạc Huy, anh có biện pháp gì không?”

Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn cô ấy: "Muốn nhờ tôi giúp đỡ thì cứ nói thẳng, vòng vo như thể làm gì?” "Về sau cứ đi thẳng vào trọng tâm, đừng có lắm lời.

Hạ Vũ Tuyết cười khúc khích: “Tôi là vì biết rõ y thuật của bác sĩ Huy đây rất cao siêu, cho nên mới nhờ anh giúp đỡ chứ!” “Thế nào, giúp tôi một chút, có thể lấy thân bảo đáp cho anh."

Lâm Mạc Huy lập tức xua tay: "Đừng đừng đừng, cô không muốn tôi giúp thì cũng cử việc nói. “Đừng có dọa như vậy, tôi sợ!”

Hạ Vũ Tuyết gắt lên: “Nhìn cái bộ dạng như sắp chết đến nơi của anh kìa, bộ anh là vật hiếm có khó tìm lắm hả. “Nếu tôi đây đã muốn ăn anh rồi, thì anh có trấn cũng không được đâu!”

Lâm Mạc Huy bỗng thấy ớn lạnh, người phụ nữ này rốt cuộc là có âm mưu gì vậy? “Được rồi, không đùa với anh nữa." “Anh thật sự có biện pháp ư?"

Hạ Vũ Tuyết hỏi.

Lâm Mạc Huy nghĩ một chút: “Bệnh này, thật ra lại có thể trị được.” “Nhưng mà, những loại thuốc cần thiết thì lại tương đối hiếm có.” “Như này đi, hai ngày nữa tôi đến trại


Ngô, sẵn tiện tìm xem có loại thuốc đó không." Hai mắt Hạ Vân Tuyết sáng lên: “Anh muốn đến trại Ngô?” “Để làm gì vậy?” “Tôi từng đến nơi đó rồi, nói thật, có hơi loạn, không dễ chơi đâu.”

Lâm Mạc Huy: “Tôi có việc quan trọng phải làm. “Chuyện này của cô, tôi sẽ giúp.”

Hạ Vũ Tuyết: “Anh từng tới trại Ngô ư?” Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Chưa từng. “Nhưng ông của cô thì có.” “Đến lúc đó, ông ấy sẽ đến dẫn đường cho tôi.”

Hạ Vũ Tuyết đảo mắt một vòng, âm thầm cười cười rồi xoay người rời đi.

Vào ban đêm, Lâm Mạc Huy nói với Hứa Thanh Mây chuyện anh muốn đi trại Ngô.

Chợ đen của trại Ngô, một tháng mở một lần.

Lâm Mạc Huy phải đi mua một cái lò đan, trở về luyện thuốc.

Hứa Thanh Mây cũng không ngăn cản, cô biết rõ là Lâm Mạc Huy có chuyện quan trọng muốn làm.

Ngược lại là Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt sau khi nghe nói việc này thì liên tục hỏi thăm xem anh phải đi mấy ngày.

Khoảng cách từ trại Ngô đến thành phố Hải Tân không hề nhỏ, hơn nữa, chợ đen bên đó phải mở cửa đến ba ngày.

Lâm Mạc Huy xem xét, chuyến đi này của anh, chắc cũng phải kéo dài đến ba bốn ngày. Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nghe xong, hai người trao đổi với nhau bằng ánh mắt, cũng không biết là đang âm mưu điều gì.

Lâm Mạc Huy cũng để ý, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt thường xuyên như vậy, anh đã quen rồi.

Sang ngày thứ hai, Lâm Mạc Huy thu dọn đồ đạc, đứng ở cửa khu nhà chờ ông cụ Phong đến đón.

Sau khi đợi hơn mười phút, một chiếc xe Volkswagen Tiguan màu đen chạy nhanh đến trước mặt anh.

Cửa sổ xe hạ xuống, Hạ Vũ Tuyết đeo một chiếc kính râm lớn màu đen ló mặt ra. “Anh Huy, đi thôi nào!”

Lâm Mạc Huy bối rối: "Tại sao lại là cô?” “Ông cụ Phong đâu?”

Hạ Vũ Tuyết: “À, ông nội để cho tôi đến đón anh." “Đi, lên xe nào!”

Lâm Mạc Huy chợt hiểu ra, xem chừng là ông cụ Phong đang chờ anh ở sân bay rồi. Anh ngồi lên xe, phát hiện Hạ Vũ Tuyết đang mặc trên người một bộ đồ thể thao, làm cho những đường cong trên cơ thể cô ấy càng hiện ra rõ nét. “Cái phong cách ăn mặc gì đây?”

Lâm Mạc Huy ngạc nhiên hỏi, trước giờ Hạ Vũ Tuyết cũng đâu có mặc loại quần áo này.

Hạ Vũ Tuyết cười cười, cũng không trả lời. Nửa tiếng sau, Lâm Mạc Huy cảm thấy tình huống có vẻ không đúng lắm.

Chiếc xe đã chạy rất nhanh ra khỏi thành phố Hải Tân, chuẩn bị đi lên đường cao tốc. “Cô muốn lôi tôi đi đâu vậy chứ?" “Ông cụ Phong đâu?” “Không phải là đến sân bay sao?”

Lâm Mạc Huy ngạc nhiên hỏi.

Hạ Vũ Tuyết nhếch miệng: “Ai nói với anh là đi sân bay?” “Chúng ta đi thẳng đến trại Ngô!" “Đi đến đó, lái xe vẫn sẽ thuận tiện hơn, đặc biệt là xe việt dã

Lâm Mạc Huy ngây ngần cả người: “Cô... cô đi theo tôi đến trại Ngô?” “Có nhầm lẫn gì không vậy?”

Hạ Vũ Tuyết: “Thế nào, tôi đi với anh thì không được hả?" “Anh đừng có mà xem thường tôi có được không? Bên trại Ngô đó, tôi cũng rất thuộc đường đấy.” “Tôi đã đi cùng với ông nội nhiều lần rồi!”

Lâm Mạc Huy gãi đầu: "Không phải, tôi đã nói chuyện với ông nội của cô rồi, hai người chúng tôi cùng đi mà?" “Không phải là ông cụ Phong cho cô đến đón tôi đấy chứ?"

Hạ Vũ Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, ông nội của tôi để cho tôi đưa anh đến trại Ngô!” “Ông ấy còn đang có việc bận, cho nên, chỉ có thể để tôi đi thay."

Lâm Mạc Huy trừng to hai mắt: “Cô nói đùa gì vậy chứ? “Ông cụ Phong sao có thể làm như vậy được?" "Đợi một chút, bây giờ tôi phải gọi điện cho ông cụ Phong đã

Lâm Mạc Huy lấy điện thoại di động ra, vội vã gọi điện thoại đến cho ông cụ Phong.

Nhưng mà, gọi đến mấy cuộc liền, cũng không có người bắt máy.

Lúc này, chiếc xe đã tiến vào đường cao

Hạ Vũ Tuyết nở nụ cười: "Anh đừng lo tốc. lång." “Điện thoại của ông nội, đã bị tôi điều chỉnh thành tự chuyển tiếp cuộc gọi, anh không liên lạc được đâu.”

Lâm Mạc Huy mù mịt: “Không phải, cô Tuyết à, cô... rốt cuộc là cô đang muốn làm cái gì vậy?” “Hai người chúng tôi đến trại Ngô là vì có chuyện quan trọng phải làm, cô đi làm gì chứ?" “Đừng nghịch nữa, chuyện này đùa không vui đâu.”

Hạ Vũ Tuyết: “Ai nói với anh là tôi đến nghịch, tôi cũng có chuyện quan trọng đấy có được không?" "Anh đừng quên, tôi phải giúp đỡ hai cha con họ, tôi phải đi mua thuốc đó!”

Lâm Mạc Huy: “Không phải là tôi đã nói rồi sao, tôi mua giúp cô!” Hạ Vũ Tuyết: "Việc này, tôi nghĩ mình nên tự lực thực hiện!”

Lâm Mạc Huy lập tức im lặng, sao không nói trắng ra, là cô muốn cùng tôi đi trại Ngô di?

Thấy Lâm Mạc Huy không nói lời nào, Hạ Vũ Tuyết lập tức cười ranh mãnh: “Sao vậy, anh Huy, anh sợ tôi ăn thịt anh hay sao?” “Haha, hiện tại cũng đang ở trên cao tốc rồi, có sợ cũng vô dụng thôi!” “Có câu nói như thế nào ấy nhỉ?" “Nếu như anh không phản kháng lại được, vậy thì cứ nhắm mắt hưởng thụ đi!”

Lâm Mạc Huy lúc này đã vô cùng bất lực, Hạ Vũ Tuyết này, thật sự là tinh ranh, chẳng ai trị nổi cô ấy nữa rồi.


Chiếc xe chạy băng băng trên đường cao tốc, hoàn toàn rời khỏi thành phố Hải Tân, Lâm Mạc Huy buộc phải chấp nhận sự thật này.

Hạ Vũ Tuyết chuẩn bị rất chu đáo, trên xe này đồ ăn thức uống đều có, còn hơn cả đi dã ngoại nấu ăn.

Lâm Mạc Huy nhìn chiếc xe, nghi ngờ hỏi: “Tại sao cô lại lái chiếc xe này?” "Không phải là cô chỉ lái xe đắt tiền thôi sao?”

Hạ Vũ Tuyết bĩu môi: “Đó là trước kia rồi.” “Hiện tại tôi đang chuẩn bị lột xác, lần nữa làm lại cuộc đời, bắt đầu từ tầng thấp nhất."

Lâm Mạc Huy: “Nếu là tầng thấp nhất thì chúng ta nên mua hai cái vé tàu hỏa, vé đứng, đứng từ đầu đến cuối chặng luôn.

Hạ Vũ Tuyết xua tay: “Anh đây là cố ý bắt bẻ tôi.” “Tôi nói tầng thấp nhất, không phải là từ ăn xin, mà là bắt đầu từ cuộc sống cơ bản. “Còn nữa, tôi lái chiếc xe này, cũng là có nguyên nhân của nó." “Trại Ngô đó, vô cùng phức tạp. “Nơi đó đông đúc, đủ thể loại người.” “Anh đi mua đồ, tuyệt đối không được lái xe đặt tiền.” “Bằng không thì, người khác cảm thấy anh giàu có, sẽ gài anh, lừa anh, đó là lý do thứ hai. "Quan trọng nhất chính là, nếu như không đủ thực lực, nói không chừng còn chẳng thể rời khỏi trại Ngô. “Cho nên, quan trọng là phải ít thể hiện ra ngoài!

Lâm Mạc Huy hiểu ra vấn đề, không ngờ tới, Hạ Vũ Tuyết lại hiểu rõ tình hình ở trại Ngôi như vậy.

Đi thắng một đường, mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, hai người bọn họ mới tới được trại Ngô. trại Ngô nhìn bên ngoài thì vắng vẻ, nhưng trên thực tế thì cũng rất nhộn nhịp.

Trên thị trấn, khắp nơi đều là khách sạn nhà hàng, còn có mấy địa điểm giải trí.

Tuy không thể so sánh với sự phồn hoa của thành phố Hải Tân, nhưng mà chắc chắn vượt xa những cái thành phố bình thường.

Hạ Vũ Tuyết thuần thục lái xe đến một cái nhà khách, đưa Lâm Mạc Huy tới trước quầy lễ tân, cất giọng đầy khí phách: “Xin chào, cho một phòng giường lớn."

Lâm Mạc Huy càng hoảng sợ, vội vàng lấy ra một xấp tiền: “Hai phòng giường lớn! Hai phòng! Hai phòng!”

Nhân viên tiếp tân bối rối, nhìn qua Hạ Vũ Tuyết, rồi lại nhìn đến Lâm Mạc Huy, cúi đầu âm thầm mắng một câu ngu ngốc.

Có người đẹp như vậy mà anh còn đòi hai phòng?

Trong đầu toàn bã đậu à?