Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 277






Đội ngũ chuyên nghiệp đến trợ giúp nên việc sắp xếp hiện trường cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Không đến một tiếng đồng hồ, mọi thứ đã được sắp xếp đầu vào đấy rồi.

Hơn nữa, sắp xếp vô cùng đẹp, đẹp hơn nhiều so với những gì mà Niên và mọi người đã chuẩn bị trước đó.

Con trai chủ Đinh lau mồ hôi đi tới: "Anh Huy, Niên, mọi người thấy thế nào?” “Có chỗ nào không hài lòng, mọi người cứ nói ra, tôi sẽ bảo bọn họ sửa lại ngay bây giờ!"

Lâm Mạc Huy không nói gì, chỉ nhìn Niên.

Niên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng nói: "Hải lòng, hài lòng, rất hài lòng." “Anh Minh, cảm ơn anh, thật lòng cảm ơn anh!"

Con trai chủ Đinh tên là Phạm Dương Minh, anh ta liền xua tay "Ai da, đều là người nha, nói cảm ơn gì chu "Được rồi, nếu như cậu cảm thấy hài lòng, thì tôi sẽ bảo bọn họ về trước. "Bọn họ vẫn còn dựng một cái đám cưới nữa, mới dựng được một nửa thôi, vẫn chưa dựng xong.

Niên tròn to hai mắt: "Hả?" “Bọn họ, bọn họ vẫn còn việc khác nữa sao?" “Vậy gọi bọn họ đến đây không phải là đang trì hoãn việc của bọn họ sao"

Phạm Dương Minh cười nói: "Ây da, họ đều là bạn của tôi, không có việc gì đâu.” “Việc của cậu bên đây quan trọng, nên tôi bảo bọn họ ngừng việc bên đó đến bên đây trước." “Quan trọng nhất là, không được chậm trễ việc của cậu bên đây


Niên càng cảm thấy biết ơn, liên tục nói cảm ơn.

Lâm Mạc Huy cũng chậm rãi gật đầu, Phạm Dương Minh này làm việc rất tốt, cứ như anh Hồ vậy. Phạm Dương Minh chào tạm biệt với những người rời đi, Niên đi vào phòng gọi mẹ ra.

Mẹ Niên lúc trước đi lại khó khăn, cần có người giúp đỡ. Bây giờ khi bước ra, bà ấy đi giống như một người bình thường, hơn nửa tốc độ đi cũng không quá chậm, khiến cho mọi người xung quanh phải choáng váng,

Chủ Đỉnh mở to mắt nhìn, tình trạng của vợ ông ấy nhẹ hơn mẹ Niên rất nhiều.

Như vậy thì vợ ông ấy hà cớ gì không thể trở lại bình thường được?

Mẹ Niên đi một vòng ra ngoài, bà thấy rất xúc động.

Các bậc làm bố mẹ, ai không muốn con mình có một đám cưới hoành tráng đẹp đẽ.

Bọn họ bây giờ là vì không có tiền, không còn cách nào, chỉ có thể làm mọi thứ đơn giản.

Hiện tại, Phạm Dương Minh làm việc này, có thể nói là vô cùng xa hoa, vượt xa trí tưởng tượng của bạn họ.

Mẹ Niên lại liên tục nói cảm ơn với Phạm Dương

Minh.

Phạm Dương Minh lịch sự đáp lại, vừa nói vừa làm, mọi thứ đều vào đúng chỗ.

Công việc bên ngoài xong xuôi, mọi người ngồi trong nhà uống trà và nói chuyện.

Lúc này, một người đàn ông lặng lẽ đi tới sau lưng Lâm Mạc Huy. “Anh Huy, tôi có thể cầu xin anh một việc được không?"

Lâm Mạc Huy nhìn người đàn ông một cái, đây chính là người lúc nãy nói anh hư vinh đây.

Vừa rồi khi mọi người chế giễu Lâm Mạc Huy, người đàn ông này cũng chính là người nói to nhất.

Lâm Mạc Huy khẽ cau mày: “Anh có chuyện gì?"

Người đàn ông xấu hổ: "Là như thế này, tôi phổi của tôi không tốt, mười năm rồi, hít thở không thông" “Chuyện đó, anh anh có thể khám giúp tôi không?"

Nghe những lời này, chú Đình là người đầu tiên nhíu mày. "Lúc nãy khi chế giễu Lâm Mạc Huy, cậu la to nhất " “Bây giờ, vào lúc này, cậu lại đến tìm Lâm Mạc

Huy cầu cứu, ở đâu mà lại có chuyện tốt như vậy?" “Cút qua một bên!" “Lúc nãy câu nói như thế nào?" “Cậu nói anh Huy đây hư vinh, bốc phét "Không phải câu không tin anh Huy đây là bác sĩ sao? Bây giờ lại cầu cứu, cậu còn liêm sỉ không?".

Chủ Đỉnh tức giận mang

Người đàn ông mặt đầy xấu hổ, thấp giọng nói: "Tôi... tôi thật sự không biết " “Là Bản Ngọc Lân nói đó, nói anh ấy tới trường nghề còn chưa tốt nghiệp, tôi...tôi nào biết y thuật của anh ấy lại cao minh đến như vậy" “Anh Huy, lương y như từ mẫu, anh anh giúp tôi đi mà."

Lúc này cũng có rất nhiều người xung quanh nhìn Lâm Mạc Huy.

Những người này đều là những người đi theo chế nhạo Lâm Mạc Huy lúc nãy, sau khi nhìn thấy y thuật của Lâm Mạc Huy thì đều muốn tìm anh cầu cứu.

Nhưng mà nghĩ lại những lời nói lúc nãy, bọn họ đều ngại không dám mở miệng.

Bây giờ họ đều đang nhìn chằm chằm Lâm Mạc Huy, chỉ cần Lâm Mạc Huy điều trị cho người đàn ông kia, vậy thì bọn họ cũng sẽ đến xin trị bệnh.

Lâm Mạc Huy đương nhiên có thể nhìn ra suy nghĩ của những người này, nói thật, anh không có ấn tượng tốt với những người này.

Tuy nhiên, đã là bác sĩ thì phải có những đạo đức nghề nghiệp cơ bản. "Khám bệnh cho anh thì không vấn đề

Lâm Mạc Huy cáp.

Chủ Đinh sững sờ, như vậy cũng được sao? Vậy bệnh của vợ ông, vẫn còn phải đợi ba ngày sau ư?

Mọi người vui mừng khôn xiết, lập tức xúm lại đông đủ.

Lâm Mạc Huy bình tĩnh nói tiếp: “Tuy nhiên, lúc này tôi đã nói rồi." “Hôm nay, tôi chỉ khám bệnh cho mẹ Niên và vợ của chủ Đinh thôi." “Cho nên hôm nay tôi sẽ không khám. “Mọi người muốn khám bệnh, có thể đến bệnh viện tìm tôi, lấy số của tôi là được rồi

Những người này lập tức choáng váng, còn phải đi đến bệnh viện

Chủ Đinh thở phào nhẹ nhõm, Lâm Mạc Huy làm việc vẫn rất công bằng. “Anh Huy, anh bây giờ anh khám sơ qua một chút cho tôi đi “Chỉ cần nói vài câu về tình trạng bệnh thôi, cần gì...cần gì phải đi đến bệnh viện làm gì" Người đàn ông đó thấp giọng nói.

Những người khác gật đầu liên tục.

Chú Đỉnh tức thời nóng giận: “Cút hết sang một "Đừng không biết xấu hổ như vậy! bên "Với những lời chế nhạo của các người lúc nãy, anh Huy đồng ý khám bệnh cho các người đã là có trái tim bồ tát rồi.” "Các người được với đòi tiên hà?"

Mọi người đều không khỏi xấu hổ, cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể im lặng rời đi. Tuy nhiên, ánh mắt của những người này nhìn Bản


Ngọc Lân đẩy tức giận.

Lúc nãy không phải do Bản Ngọc Lân, bọn họ làm thế nào mà chế nhạo Lâm Mạc Huy được chứ.

Trong mắt mọi người, chính là vì Bản Ngọc Lân mà bọn họ không thể khám bệnh hôm nay được, trong lòng ai cũng mang theo ấm ức.

Bố mẹ Niên đứng bên cạnh Lâm Mạc Huy, do dự vài lần.

Nửa đường, lúc Lâm Mạc Huy vào phòng giúp Niên đời đồ đạc, bố mẹ Niên cũng đi vào, thấp giọng nói: "Mạc Huy, con...con có thể khám cho Niên được không?" “Con cũng thấy đó, bây giờ cơ thể Niên không khỏe làm “Chúng ta đã tìm rất nhiều bác sĩ rồi, nhưng đều không khỏi " “Trong nhà cũng không có tiền, nên bệnh của Niên cứ bị trì hoãn chữa trị." "Mạc Huy, da mặt Niên mỏng lắm, nó ngại không dám nhờ con, con có thể giúp nó được không?" Nói tới đây, đôi mắt của bố Niên đã đỏ hoe.

Ông ấy là một người thật thà, nhìn thấy con trai như vậy, trong lòng ông rất khó chịu.

Lâm Mạc Huy nói: "Chú, chủ không cần nói với con những lời như vậy." “Niên giống như anh em ruột của con vậy, chuyện của cậu ấy, cũng là chuyện của con" “Không phải là con không giúp cậu ấy, chỉ là hôm nay thì không hợp lý"

Bố Niên thở phào nhẹ nhõm, sau đó ông ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại không hợp lý?"

Lâm Mạc Huy cười cười, nhẹ nhàng nói: “Chủ đ ngày mai nói tiếp nha “Còn có, con còn phải nói với chủ một chuyến Niên không phải bị bệnh

Bố Niên ngạc nhiên: "không phải bị bệnh?" “Không phải chứ? Thân thể của nó đã trở thành như vậy rồi, nó, nó không phải bị bệnh sao?"

Lâm Mạc Huy lắc đầu, sắc mặt lạnh đi: “Nội tạng Niên bị thương, đây tuyệt đối không phải do bị bệnh, mà giống như bị lực tác động từ bên ngoài.

Bố Niên ngạc nhiên trợn to mắt: "Cái gì?" “Tác động từ bên ngoài?" “Con nói là, nó nó bị đụng trúng hả?" “Thằng nhóc này, có khi nào nó ở công trường xảy ra việc gì rồi không dám nói cho chúng ta nghe chăng?"

Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Không giống bị sự cố ở công trường." “Con cảm thấy, hình như cậu ấy bị người ta đánh thành như vậy đó!"

Bố Niên hồ đồ rồi: "Đánh đánh sao?" "Ai đánh nó chứ?" “Làm sao nên nông nỗi này?" "Niên nó rất nó, làm sao mà nó ra ngoài đánh nhau được chứ?" "Mạc Huy, còn có đoán sai không?" "Niên nó không biết đánh nhau đâu “Nhưng mà, chắc là con không xem sai đầu “Tuy nhiên, chủ, chủ cứ yên tâm, con chắc chắn sẽ trị hết cho Niên mà "Hơn nữa, con tuyệt đối cũng không bỏ qua cho kẻ nào đánh Niên bị thương đâu!"