Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 217






Giữa trưa, Lâm Mạc Huy lái xe điện đi đến công ty dược phẩm Hưng Thịnh, đón Hứa Thanh Mây, sau đó đi thẳng đến nhà hàng Thực Vi Thiên.

Một số cổ đông của công ty đã đặt một bàn tiệc ăn mừng ở chỗ này, mời Lâm Mạc Huy đến ăn cơm vào giữa trưa.

Bước vào phòng riêng, một số cổ đông đã có mặt ở đây.

Tất cả mọi người đều vui mừng hớn hở.

Lần này bọn họ lựa chọn tin tưởng Lâm Mạc Huy, cho nên mỗi người bọn họ đều đầu tư một số tiền.

Kết quả là thành phố Hải Tân nắm chắc phần thắng, số tiền bọn họ đầu tư có thể tăng lên gấp mấy lần.

Mặc dù tất cả chỉ là tài nguyên thuộc ngành y, nhưng chỉ cần nằm trong tay một số người, những tài nguyên này sẽ tương đương với tiền bạc.

"Cậu Huy, tổng giám đốc Mây, cuối cùng hai vị cũng đến rồi!"

"Nào, nào, mời hai vị ngồi!"


Mấy vị cổ đông nhiệt tình mời ngồi, đương nhiên Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây không từ chối bọn họ, lập tức ngồi vào chỗ.

Không bao lâu sau, rượu ngon cùng với thức ăn đều được bưng lên, mọi người nhao nhao mời rượu Lâm Mạc Huy, bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Tài sản của những người này cũng chỉ ở mức trung bình, người có tiền nhất trong số họ là chú Trung, tài sản của ông ấy ước chừng rơi vào khoảng mấy trăm tỷ.

Nhưng lần này ông ấy đầu hơn ba mươi lắm tỷ, lập tức nhân được số tiền gấp mấy lần, nếu không tính sai thì ông ấy có thể lấy về tay mình hai trăm tám mươi tỷ, số tiền này gần bằng với một nửa tài sản của ông ấy.

Về phần những người khác, có một vài người còn nhận được số tiền khiến tài sản của bọn họ tăng gấp đôi.

Trong lòng mọi người vô cùng kích động, lòng biết ơn đối với Lâm Mạc Huy ngày càng cao.

Ăn được một hồi, chú Trung cười nói: "Cậu Huy, lần này cảm ơn cậu rất nhiều!"

"Đến bây giờ tôi đã nhận ra rồi, cậu Huy là người thật sự có năng lực."

"Tôi quyết định, về sau không cần biết cậu Huy làm gì, tôi chắc chắn sẽ đầu tư."

"Nếu cậu muốn tham gia bất kỳ dự án nào, chỉ cần cậu nói một câu, cho dù tôi phải đập nồi bán sắt, tôi cũng muốn đi theo cậu Huy!"

Những người khác nhao nhao gật đầu: "Đúng vậy, cậu Huy, sau này dù cậu có làm gì đi chăng nữa. Chỉ cần có việc gì cần chúng tôi giúp đỡ, cậu cứ việc nói một tiếng!"

Lâm Mạc Huy mỉm cười, khẽ gật đầu: "Các vị, thật ra tôi phải cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ tôi mới đúng."

"Nếu như không có sự ủng hộ của các vị trong thời khắc mấu chốt nhất, chỉ sợ riêng mỗi việc ở công ty dược phẩm Hưng Thịnh này đã đủ để khiến tôi nhức đầu."

"Cho nên, ly rượu này, tôi chúc mừng mọi người!"

Lâm Mạc Huy cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Mọi người lập tức uống cạn rượu trong ly giống anh để đáp lễ.

Ngay cả Hứa Thanh Mây cũng uống một ngụm rượu.


Nghiêm túc mà nói, trong chuyện lần này, những người ở đây thật sự đã giúp bọn họ rất nhiều.

Lúc ấy, công ty đang phải đối mặt với cuộc khủng hoảng cực kỳ lớn, tất cả công việc kinh doanh đều bị hoàn trả, những tên cổ đông kia lập tức chất vấn rồi nghi ngờ năng lực của Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây, yêu cầu Hứa Thanh Mây phải bỏ chức vị hiện tại.

Nếu như không có nhóm người chú Trung bọn họ kịp thời ủng hộ Hứa Thanh Mây, chỉ sợ tình hình lúc đó không thể kiểm soát được nữa.

Hội đồng quản trị trong công ty liên hợp với nhau, chắc chắn có thể ép Hứa Thanh Mây phải từ chức.

Vì vậy, trong lòng của Lâm Mạc Huy và Hứa Thanh Mây, bọn họ thực sự biết ơn chú Trung và những người khác.

Ăn được một hồi, một người trong số họ đột nhiên cười nói: "Đúng rồi, cậu Huy, tổng giám đốc Mây, buổi sáng Trần Minh Đào gọi điện thoại cho tôi, hỏi còn có thể gia hạn hợp đồng với công ty chúng ta không."

"Cậu Huy, tổng giám đốc Mây, tôi đã tự đưa ra quyết định của mình mà không có sự đồng ý của hai người, trực tiếp cự tuyệt ông ta!"

Cái tên Trần Minh Đào này là một tỏng những khách hàng cũ của công ty dược phẩm Hưng Thịnh.

Lúc trước khi nhà họ Hoắc muốn chèn ép công ty dược phẩm Hưng Thịnh, Trần Minh Đào lập tức trở mặt với bọn họ, trực tiếp cắt đứt tất cả mọi hoạt động kinh doanh với công ty dược phẩm Hưng Thịnh.

Vì lý do này, hai bên đã cãi nhau ầm ĩ đến mức phải lên toà án.

Tính đến hiện tại, hầu hết những công ty muốn cắt đứt hoạt động kinh doanh với công ty dược phẩm Hưng Thịnh trong thời khắc mấu chốt đều đã lên toà án cùng với công ty dược phẩm Hưng Thịnh.

Chỉ có mấy công ty vẫn còn một chút lương tâm, cho nên không làm ầm ĩ đến bước kia.

Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Ông làm rất đúng."

"Không hợp tác với loại người này cũng được!"

"Lần này thành phố Hải Tân đã lấy được rất nhiều tài nguyên thuộc ngành y, công việc kinh doanh của công ty dược phẩm Hưng Thịnh sẽ không còn giới hạn ở tỉnh Hải Dương nữa, mà sẽ tiến vào toàn bộ sáu tỉnh phía Nam!"

"Các vị, trong vòng ba ngày, tôi có thể cam đoan rằng công việc kinh doanh của công ty dược phẩm Hưng Thịnh sẽ tăng gấp đôi so với trước đây."

"Đối với những công ty không giữ lời hứa kia, không cần phải hợp tác nữa!"

Lời nói của Lâm Mạc Huy một phen khiến mọi người vui mừng quá đỗi.


Phải biết rằng công việc kinh doanh trước đó của công ty dược phẩm Hưng Thịnh đã vượt qua mười nghìn tỷ.

Nếu như tăng gấp đôi, vậy chẳng phải là hai mươi nghìn tỷ sao?

Với nhiều công việc kinh doanh như vậy, chắc chắn công ty dược phẩm Hưng Thịnh sẽ kiếm được một món hời lớn.

Bọn họ là cổ đông của công ty dược phẩm Hưng Thịnh, tài sản cũng sẽ tăng lên nhiều!

Chú Trung kích động nói: "Tôi đã nói mà, đi theo cậu Huy là điều hoàn toàn chính xác!"

"Các vị, hiện tại mọi người tin tôi chưa!"

"Ha ha ha, cái tên khốn khiếp Trần Minh Đào kia, đúng là loại người không bằng súc sinh. Ông đây quen biết với tên khốn đó hơn hai mươi năm đấy, thế mà không ngờ vẫn bị đâm một dao từ sau lưng."

"Lúc ấy ông ta muốn cắt đứt mọi hoạt động kinh doanh, tôi còn chạy tới thuyết phục ông ta cả nửa ngày, uống rượu nhiều đến mức nôn tận hai lần, kết quả tên khốn đó vẫn là khăng khăng đòi cắt đứt mọi hoạt động kinh doanh."

"Hiện tại thì tốt rồi! Công ty dược phẩm Hưng Thịnh không thèm làm việc với ông ta nữa, ngược lại, ông ta phải cầu xin chúng ta để tiếp tục hợp tác. "

"Hừ, còn gọi điện đến chỗ ông đây. Tôi nói thẳng với tên khốn kiếp kia luôn, đừng có mơ tưởng!"

"Công ty dược phẩm Hưng Thịnh vĩnh viễn sẽ không bao giờ hợp tác với ông ta nữa!"

Mọi người đều gật đầu tán thành với câu nói ấy, bọn họ cũng có loại cảm giác mở mày mở mặt.

Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Lần này,