Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1396




"Tôi là Lâm Mạc Huy, đến từ tỉnh Hải Dương!" 

Ông Hồng sửng sốt trong chốc lát: "Lâm Mạc Huy? Tỉnh Hải Dương?" 

Sau một hồi ông ta đột nhiên trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nói: "Cậu... cậu là thần y Mạc Huy ở tỉnh Hải Dương kia!?" 

"Là người đứng sau công ty dược phẩm Hưng Thịnh?" 

Lâm Mạc Huy nhún nhún vai: "Đúng vậy!" 

Ánh mắt nhìn Lâm Mạc Huy của ông Hồng nhất thời cảnh giác: "Cậu... cậu đến đây làm gì?" 

Lâm Mạc cười nhạt: "Ông Hồng, sao phải kích động như vậy chứ!" 

"Tôi đã nói rồi, tôi tới trị bệnh cho ông." 

Ông Hồng nhíu mày: "Chữa bệnh cho tôi?" 

"A, hai ta không quen không biết, cậu lại đặc biệt chạy tới đây chữa bệnh cho tôi?" 

"Cậu thật sự cho rằng tôi là kẻ ngốc sao?" 

Lâm Mạc Huy: "Ông Hồng đương nhiên không phải kẻ ngốc rồi" 

II 



"Tôi tới đây chữa bệnh cho ông Hồng, mục đích cũng rất rõ ràng" 

"Tôi muốn ông Hồng trợ giúp tôi đối phó với Triệu Nhạc Huân!". 

Trong mắt ông Hồng lóe lên ánh sáng nhưng lại nhanh chóng che giấu. 

Vẻ mặt ông ta không chút gợn sóng, bình tĩnh nói: "Mười đại gia tộc Tô Vân như cây liền cành" 

"Lâm Mạc Huy, cậu lại muốn khiêu khích để mười gia tộc chúng tôi nội chiến, quả thực là tội đáng chết!" 

"Có tin tối khiến cậu không ra khỏi nhà họ Hồng được hay không!" 

Lâm Mạc Huy nghe được những lời này ngẩng đầu cười: “Ông cụ Hồng, ông thật biết đùa!” 

“Mười đại gia tộc cùng liên minh?” 

“À, thật sự muốn cùng liên minh, vậy sao ông lén lút luyện Hàn độc tà công này sau lưng mười đại gia tộc?” 

Sắc mặt ông cụ Hồng bình tĩnh, biện minh: “Tôi...tôi muốn luyện cái gì thì luyện cái đấy, liên quan gì đến cậu?” 

Lâm Mạc Huy cười nhạt: “Đúng là không liên quan gì đến tôi.” 

“Nhưng, nếu như Triệu Nhạc Huân nội lực thâm hậu kia biết được chuyện này, ông đoán ông ta sẽ nghĩ gì?” 

Sắc mặt ông cụ Hồng tái mét, ông ta luyện loại Hàn độc tà công này là để đối phó với Triệu Nhạc Huân. 

Một khi Triệu Nhạc Huân biết được chuyện này, chắc chắn sẽ toàn lực đối phó với ông ta. 

Ông cụ Hồng nghiến răng: “Họ Lâm kia, cậu tưởng uy hiếp được tôi sao?” 

Lâm Mạc Huy: “Cũng không đến mức uy hiếp, chỉ là muốn nói cho ông cụ Hồng biết chúng ta có cùng một mục đích” 

“Triệu Nhạc Huân là kẻ thù của tôi, cũng là của ông.” 

“Chỉ khi chúng ta liên thủ, mới có thể giải quyết mối hiểm họa này!” 

Ông cụ Hồng nhìn Lâm Mặc Huy một hồi lâu, cuối cùng cười nhạt: “Thú vị, rất thú 

vi!"