*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặt Cậu Vạn càng đỏ hơn, tim đập loạn xạ, đầu cúi thấp một câu
cũng không dám nói nhưng trong lòng đã tràn đầy hy vọng rồi.
Lâm Mạc Huy: “Gia chủ Vạn, ông đừng đùa nữa. Cậu Vạn thân là thiên kim, tôi sao xứng với Cậu Vạn được ạ!”
Vạn Vĩnh Quân cười ha ha: “Thần y Mạc Huy, cậu cũng không cần khiêm tốn như vậy. Thật ra với năng lực của cậu, nếu ở bên cạnh con gái tôi cũng được coi là duyên trời định. Hay là cậu đừng đi nữa, ở lại làm con rể nhà họ Vạn đi, được không?”
Lâm Mạc Huy lúng túng cười: “Gia chủ Vạn, ông đừng đùa nữa. Tôi đã kết hôn lâu rồi, sao có thể làm con rể nhà người khác được chứ?”
Vạn Vĩnh Quân trực tiếp nói: “Thần y Mạc Huy, tôi không nói đùa với cậu. Tôi biết lúc đầu cậu ở rể nhà họ Hứa, hoàn toàn là do bất đắc dĩ mà thôi. Người nhà họ Hứa cũng không có chút tình cảm nào với cậu. Nếu đã như vậy, sao cậu phải tiếp tục ở lại trong cái gia đình không chút thân thiết nào đó chứ? Nếu như cậu đồng ý thì hãy ở lại nhà họ Vận chúng tôi, tác thành một mối nhân duyên đẹp không phải tốt hơn sao?”
Lâm Mạc Huy hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Gia chủ Vạn, cảm ơn ý tốt của ông. Nhưng tôi là người đã lập gia đình, làm vậy không thích hợp lắm đâu. Lại nói, Cậu Vạn trời sinh xinh đẹp, điều kiện lại ưu việt như vậy, cô ấy hoàn toàn xứng đáng tìm được người tốt hơn tôi gấp trăm gấp nghìn lần, tôi sao xứng với Cậu Vạn chứ!”.
Nghe lời nói này, vành mắt Cậu Vạn không nhịn được mà đó lên rồi0. Lâm Mạc Huy từ chối hai lần, đã nói rõ tâm ý của anh. Mà điều này cũng làm cho tim của Cậu Vạn tan nát.
Lúc này, Vạn Vĩnh Quân vẫn không cam lòng, lại nói: “Thần y Mạc
Huy, cậu sợ cái nhìn của người khác sao? Yên tâm, không ai dám chỉ tay múa chân với con rể của tôi.”
Ông ta vẫn muốn nói tiếp, Cậu Vạn đột nhiên đứng lên: “Bố, đủ rồi! Con không phải là không thể gả đi được, bố cần gì phải làm vậy cơ chứ? Lại nói, con. Con không thích anh ấy chút nào, tại sao bố phải kết duyên loạn lên thế?”
Khi nói lời này, nước mắt Cậu Vạn bắt đầu tuôn rơi. Đau khổ nghĩ một đằng nói một nẻo, khiến trong lòng cô ta càng khó chịu. Nhìn thấy con gái như vậy, lòng Vạn Vĩnh Quân cũng quặn đau. Ông ta đương nhiên có thể nhìn ra, con gái là vì Lâm Mạc Huy mới rơi lệ. Mà điều này cũng khiến ông ta càng kiên định quyết tâm giữ Lâm Mạc Huy lại.
Vạn Vĩnh Quân xua tay: “Quốc Thắng, con đừng nói nữa! Lâm Mạc Huy, tôi hỏi cậu một lần nữa. Rốt cuộc cậu có cưới con gái tôi không?”
Lâm Mạc Huy nhìn Vạn Vĩnh Quân, nhẹ giọng nói: “Gia chủ Vạn, thực xin lỗi..”
Nước mắt Cậu Vạn bỗng nhiên giống như những viên ngọc không ngừng rơi xuống, không ngừng lăn dài trên gò má trắng như tuyết.