Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 134






Nghe nói như thế, Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt lập tức tức giận.

Còn không phải sao, nếu không phải Lâm Mạc Huy đắc tội Chu Gia Phong, tại sao có thể có chuyện xảy ra như vậy? "Lâm Mạc Huy, về sau khi cậu nói chuyện với người khác thì chủ ý một chút." “Đừng há miệng liền đắc tội người khác." “Chúng ta làm ăn, hòa khi sinh tài, cậu có biết đạo lý nào hay không?"

Hứa Đình Hùng nói có ý sâu xa.

Hứa Thanh Mây không khỏi giận dữ: "Bổ, sao bố còn nói như vậy?" "Lâm Mạc Huy vì trong nhà mới phải xử lý việc này, anh ấy làm như vậy không đúng sao?"

Phương Như Nguyệt bĩu môi: "Việc này do chính cậu ta gây ra, cậu ta không xử lý, thì ai xử lý?" "Lại nói, Chu Gia Phong là ai chứ, cậu đảc tội anh ta để làm gi?" “Đây chính là người thừa kế của nhà họ Chu, một câu nói, liền có thể để cho Công ty dược phẩm Hưng Thịnh nhà ta hoàn toàn sụp đổ!" "Lâm Mạc Huy ơi là Lâm Mạc Huy, cậu thật là một tên sao chổi” rồi!” “Cậu xem, cũng bởi vì cậu, nhà tôi xảy ra bao nhiêu chuyện

Hứa Thanh Mây: "Chuyện của Chu Phong có thể trách Lâm Mạc Huy sao? “Là Chu Gia Phong tự đến gây sự, chẳng lẽ chúng ta để cho họ bất nạt sao?"

Phương Như Nguyệt cưoi lanh: "Con ruồi sẽ không đến nếu quả trứng không bị vỡ.” "Vì sao Chu Gia Phong lại tìm phiền phức cho cậu ta, tại sao không đến gây phiền phức cho tôi?" "Không phải là do cậu ta có vấn đề sao!"

Hứa Thanh Mây gấp gáp nói: "Chu Gia Phong là tìm con để gây phiền phức, Lâm Mạc Huy là người giúp con!”


Phương Như Nguyệt lập tức ngậm miệng không nói nữa, nửa ngày mới thấp giọng nói: "Giúp đỡ mà thôi, vì sao phải giận dữ với mẹ chứ!" "Loại nhân vật lớn như vậy, con không thể khách khí với người ta một chút sao?" "Nhường nhịn một chút, thì làm sao đến mức xảy ra chuyện chứ!"

Hứa Thanh Mây giận dữ: "Mẹ, thực sự không thể nói lý với mẹ mà!"

Hứa Đình Hùng tức giận: "Thanh Mây, tại sao lại nói chuyện như vậy với mẹ?”

Từ đầu đến cuối, Lâm Mạc Huy đều không nói chuyện. Anh cũng không để ý những chuyện này. Hứa Đình Hùng Phương Như Nguyệt nhìn anh không vừa mất, đã không phải là chuyện một ngày hai ngày, anh cũng lười so đo với hai người này. Điều duy nhất khiến anh nghi ngờ, là chuyện của Chu Gia

Phong.

Chu Gia Phong đã không phải là người thừa kế của Nhà họ Chu, hiện tại anh ta cũng không có quyền lực lớn như vậy, dám đến trêu chọc Lâm Mạc Huy.

Chuyện này nếu do anh ta làm chủ, phía sau chắc chắn có vấn đề.

Không được, chuyện này, nhất định phải điều tra rõ ràng.

Ăn cơm xong, đưa mọi nguwoif trở về, Lâm Mạc Huy liền rời đi trước.

Anh đến tìm Hổ Đông An, hỏi thăm tình huống mà Hổ Đông An điều tra.

Chuyện lần này, Lâm Mạc Huy biết không đơn giản. Cho nên, lúc chiều, anh đã thông báo Hổ Đông An đi điều tra chuyện này.

Căn cứ kết quả điều tra của Hổ Đông An, người làm chủ ở phía sau chuyện này, cũng không phải là Chu Gia Phong. Chu Gia Phong chỉ là một trong những người ở giữa, người chân chính phía sau màn người, nhưng thật ra là Sinh Ngô Phàm.

Chính là ông Phàm của Hội liên minh Y dược.

Ông ta không chiếm được tiện nghi ở Công ty dược phẩm Hưng Thịnh, liền nghĩ đến biện pháp đối phó với Công ty dược phẩm Hưng Thịnh.

Dù sao ông ta cũng là người của nhà họ Sinh ở tinh thành, người quen ở Thành phố Hải Tân cũng không nhiều.

Cho nên, ông ta tìm tới Chu Gia Phong.

Chu Gia Phong vừa vặn hặn Lâm Mạc Huy thấu xương, đáng tiếc anh ta đã không phải là người thừa kế của Nhà họ Chu nữa, không có thực lực đối phó với Lâm Mạc Huy.


Hai người ăn nhịp với nhau, Chu Gia Phong mới đến tìm tới nhóm người Lâm Cường, náo động lên việc như vậy. Sau khi nói xong tình huống này, Hổ Đông An lại lo lắng nói: “Anh Huy, Sinh Ngô Phàm người này cũng khó đối phó. "Tên này, là một người có thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn ở nhà họ Sinh, bằng không thì cũng không quảng lý được Hội liên minh Y dược” "Trước kia có không ít công ty y dược, không muốn gia nhập liên minh y dược, cuối cùng đều bị ông ta xử lý đến ngoan ngoãn." "Thậm chi, lúc đó đã khiến không ít ông chủ, và người nhà, tất cả đều biến mất." “Những người này, đều bị Sinh Ngô Phàm hạ độc thủ!" "Tập đoàn Phước Nguyên của anh tôi, trước kia cũng bị liên minh y dược để mắt tới” “Lúc ấy Sinh Ngo Phàm tự mình đến kiếm chuyện, anh tôi thiếu chút nữa đã phải chịu thiệt lớn." "Nếu không có ông Lộc làm chỗ dựa, đoán chừng bị liên minh y dược nuốt chửng!” sớm đã

Lâm Mạc Huy nhíu mày, nói như vậy, anh đã đánh giá thấp Sinh Ngô Phàm rồi. “Nói như vậy, lần này ông ta không thành công, lần sau sẽ còn hạ độc thủ đối với chúng ta?"

Hổ Đông An gật đầu: “Chắc chắn!” "Con người Sinh Ngô Phàm, nổi danh vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn." "Đêm nay tôi ra tay, ông ta chắc chắn sẽ biết anh tôi đã giúp anh, nói không chừng, ông ta còn đang suy nghĩ sử dụng ám chiêu gì." "Anh Huy, nếu không, anh tới tìm ông Lộc để hỏi một chút!"

Có ông Lộc ra mặt, tuyệt đối ông ta sẽ không dám làm gì nữa!" Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Đây là việc của tôi, chính tôi sẽ giải quyết!" "Nhờ cây vào người khác, có lẽ có thể tạm thời xử lý chuyện này, nhưng vĩnh viễn không cách nào để người khác kính sợ mình được!" “Hổ Đông An, về sau anh đi theo tôi làm việc, cũng phải hiểu đạo lý này." "Anh làm việc cùng với tôi, có chuyện gì, có thể tự mình giải quyết, thì chúng ta phải tự giải quyết, có hiểu không?"

Hổ Đông An dùng sức gật đầu, giờ khắc này, trong lòng của anh ta rất kích động.

Lâm Mạc Huy có thể nói với anh ta như vậy, liền đại biểu,

Lâm Mạc Huy thật sự là đang muốn bồi dưỡng anh ta. Thế nhưng mà, anh ta cũng có chút lo lắng.

Đây chính là người của nhà họ Sinh, Lâm Mạc Huy có thể xử lý được chuyện này?

Tiếp theo, Lâm Mạc Huy vừa cẩn thận hỏi thăm rất nhiều chuyện liên quan tới Sinh Ngô Phàm.

Bao gồm cả tính cách của Sinh Ngô Phàm, các loại phong cách làm việc của Ngô Phàm.

Sau đó, Lâm Mạc Huy để Hổ Đông An đi tìm hiểu vị trí của Chu Gia Phong.

Không bao lâu, Hổ Đông An đem tin tức truyền đến, Chu

Gia Phong đang ở ngay trong một hộp đêm.

Lâm Mạc Huy tìm một chiếc xe, một người đi đến bên ngoài của hộp đêm này.

Đợi khoảng hơn hai giờ, một nhóm người đi ra từ đó.

Một người trong đó, chính là Chu Gia Phong.

Lâm Mạc Huy lái chiếc xe mượn của Hổ Đông An, theo đuôi Chu Gia Phong, đến một đoạn đường vắng vẻ ở ngoại Ô thành phố.


Nhìn xung quanh một chút, không có ai, Lâm Mạc Huy đạp mạnh chân ga, trực tiếp đụng vào. "Mẹ kiếp, có biết lái xe hay không!" "Thắng chết tiệt, dám đụng vào ông đây, tao chơi chết mày!" Chu Gia Phong đầy người đều là mùi rượu, hùng hùng hổ hổ xuống xe.

Lâm Mạc Huy cúi đầu đi tới, một quyền đánh Chu Gia

Phong ngất xỉu, kéo anh ta vào trong xe của mình, lái xe rời đi. Đi vào một khu rừng núi không người, Lâm Mạc Huy kéo Chu Gia Phong ra.

Chu Gia Phong hiện tại cũng đã nhận ra Lâm Mạc Huy, gương mặt kinh hoàng: "Anh.... Anh muốn làm gì?" "Lâm Mạc Huy, tôi cảnh cáo anh, tôi là người của nhà họ

Chu" "Anh dám đụng đến một sợi tóc của tôi, nhà họ Chu cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"

Lâm Mạc Huy cười lạnh, một cước giẫm lên ngực của Chu Gia Phong, âm thanh lạnh lùng nói: "Chu Gia Phong, tôi đã nói rồi, lại chọc đến tôi, thì anh sẽ phải chết!" "Xem ra, anh xem lời tôi nói như gió thoảng bên tai!"

Sắc mặt của Chu Gia Phong kinh hoàng: "Tôi.. Tôi cũng không tin anh dám giết tôi!”

Lâm Mạc Huy nhìn xung quanh: "Không giết anh, thì tôi đưa anh đến nơi này để làm gì?"

Chu Gia Phong nhìn chung quanh, rốt cuộc đã bị dọa, run giọng nói: “Đại ca, em... Em biết sai..." "Nhưng chuyện lần này, em cũng bị người khác sai báo mà thôi." “Là... Là Sinh Ngô Phàm của nhà họ Sinh ở tỉnh thành, ông ta để em làm như vậy.." "Ông ta muốn nuốt Công ty dược phẩm Hưng Thịnh, nói sau khi chuyện thành công, sẽ giúp em... Giúp em khôi phục thân phận thừa kế của Nhà họ Chu"

Lâm Mạc Huy làm bộ kinh ngạc "Sinh Ngô Phàm?”. “Chúng ta chỉ là không gia nhập liên minh y dược mà thôi, không cần thiết phải làm chuyện như vậy chứ?" "Có phải anh muốn gạt tôi không?"

Chu Gia Phong vội vàng nói: "Đại ca, em làm sao dám lừa gạt anh chứ?" “Thật sự là Sinh Ngô Phàm, ông ta... Ông ta muốn không chỉ có Công ty dược phẩm Hưng Thịnh, ông ta... Ông ta còn muốn vợ của anh..." "Những chuyện lần này đều là ông ta làm chủ, em chỉ là hỗ trợ đáp cầu dắt mối mà thôi, thật không có quan hệ gì với em cả.."

Lâm Mạc Huy nhíu mày, biểu lộ nhìn qua rất bối rối, giống như đối với thực lực của Sinh Ngô Phàm rất e ngại.

Chu Gia Phong bị doa đen mức run lấy bấy: “Đại ca, em... Em đều nói rồi, anh có thể tha cho em đi..." “Em thề, về sau em cũng không dám đối nghịch với anh nữa.." "Về sau ở Thành phổ Hải Tân, nhìn thấy anh, em sẽ đi đường vòng." "Anh cứ coi em là thành cái rằm, thả em đi..."