[Truyện Ngắn] Nơi Cuối Cầu Vồng

[Truyện Ngắn] Nơi Cuối Cầu Vồng - Chương 8: Xuất viện




Cố Thư Noãn cũng đã nằm viện một khoảng thời gian, sau khi xác định vết thương ở chân không còn vấn đề gì đáng ngại thì đã chống nạng đi làm thủ tục xuất viện.



Mối quan hệ giữa hai người Cố Thư Noãn và Ôn Trạm đều đã truyền đi khắp bệnh viện. Cô bé y tá nhìn cô với vẻ mặt khó xử vì sợ nếu mình thả Cố Thư Noãn chạy mất thì Ôn Trạm sẽ rất tức giận.



Ngay lúc Cố Thư Noãn đang cầu xin y tá thì Ôn Trạm cũng đã đến, anh đứng phía sau Cố Thư Noãn. Dường như sợ người khác không biết mối quan hệ của hai người họ nên một tay anh ôm lấy eo cô, cười tươi đến tỏa nắng.



“Chuẩn bị xuất viện à?”



“Về nhà, tôi không muốn lại phải nhìn thấy anh nữa.”



Cố Thư Noãn vốn tưởng rằng anh sẽ nổi giận, thế nhưng không ngờ anh lại gật đầu nói: “Vậy thì về thôi, em bị thương đến gân cốt cần phải nghỉ ngơi tầm trăm ngày. Sau khi về nhà phải nghỉ ngơi cho tốt.”



Cố Thư Noãn cũng không biết trong thâm tâm anh đang tính toán chuyện gì mà còn để cho cô lo liệu thủ tục ngay trước mặt mình, sau đó đi ra cửa tiếp theo thì đã thấy đồng nghiệp cầm theo đồ đạc đứng đợi, mọi người cùng chào tạm biệt Ôn Trạm.



Nhìn bóng dáng Cố Thư Noãn dần dần khuất xa, y tá nén không được tò mò hỏi Ôn Trạm: “Bác sĩ Ôn, cứ thế mà thả người ta chạy à?”





“Tôi biết nhà cô ấy, biết cả nhà của đồng nghiệp cô ấy, còn biết luôn địa chỉ công ty cùng với tiệm cà phê cô ấy thường hay đến. Tôi còn biết ngày thường nếu không tự lái xe cô ấy sẽ đi chuyến xe buýt số mấy nữa kìa. Vậy thì thả hay không thả có khác nhau ư?” Ôn Trạm dừng lại vài giây rồi cười cười bổ sung: “Với lại, ở một nơi như bệnh viện không thích hợp để nói chuyện yêu đương.”



Ôn Trạm vẫn như mọi ngày, vẫn là một chàng trai trong chiếc áo blouse trắng tinh khôi như tuyết. Thế nhưng y tá lại cảm thấy vị bác sĩ họ Ôn này hệt như một con sói xám đang đùa bỡn bé thỏ trắng trong lòng bàn tay.



Đối với người ngoài lúc nào cũng ôn nhuận như ngọc (ôn hoà tử tế), còn lại những suy nghĩ đen tối đều dành hết cho người mình yêu.



Cố Thư Noãn chống nạng quay lại công ty làm thì lại bất ngờ phát hiện thấy Tần Vũ và cô bé lễ tân thân thiết đến lạ.



Sau đó hỏi ra thì mới biết được cô bé ấy lại là hàng xóm của Ôn Trạm, vốn dĩ con bé cũng thầm có ý với Tần Vũ nhưng lại cảm thấy cậu ta cứ cà lơ phất phơ không đáng tin chút nào. Lần này nhờ có Ôn Trạm đứng giữa dàn xếp mai mối nên hai người họ mới ở bên nhau.



Vốn dĩ cô bé lễ tân rất thân với Cố Thư Noãn nhưng lần này lại “tạo phản” như vậy. Nhìn con bé cùng với Tần Vũ cứ quấn quýt bên nhau làm cho cô cảm thấy như cả thế giới đang quay lưng lại với mình.



Cô bé lễ tân nhìn ra chút biến đổi trong cảm xúc của Cố Thư Noãn nên thừa dịp nghỉ trưa đã mang một chiếc bánh kem nhỏ vào văn phòng vỗ về Cố Thư Noãn.




“Chị Noãn Noãn ơi.” Cô bé lễ tân ngọt giọng gọi cô.



“Phản đồ!” Cố Thư Noãn hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ không thèm quan tâm đến cô bé. Thế nhưng bé lễ tân vẫn cứ bước vào, đặt chiếc bánh kem lên bàn làm việc của Cố Thư Noãn.



“Chị Noãn Noãn, chị vẫn còn giận anh Ôn Trạm à? Không phải anh ấy đã giải thích với chị rằng tất cả chỉ là hiểu lầm rồi sao?”



Toàn bộ lực chú ý của Cố Thư Noãn đều đặt hết lên chiếc bánh kem trên bàn kia nên căn bản không hề nghe được cô bé lễ tân đang nói cái gì. Thấy cô không trả lời nên bé lễ tân có chút luống cuống, vội vàng giải thích:



“Chị Noãn Noãn, thật ra anh Ôn Trạm thật lòng thích chị đấy. Nhà em ở cạnh bên nhà anh ấy mà từ trước đến giờ chưa cũng từng thấy bên cạnh anh ấy có cô gái nào.”




“Có một lần vào ngày Lễ Tình Nhân, em thấy anh Ôn Trạm chỉ có một mình nên đã nói đùa rằng sao anh ấy vẫn không có bạn gái. Lúc đó anh ấy đã nói, có, chỉ là hình như bạn gái không thích anh ấy nữa rồi.”



Cố Thư Noãn vẫn đang chăm chú nhìn bánh kem, đang thầm nghĩ chờ cô bé lễ tân đi rồi sẽ ngoạm một miếng thật to.




Cô bé lễ tân lại nói: “Còn có, có một lần em thấy anh Ôn Trạm uống say được bạn đưa về. Dù cho say khướt nhưng anh ấy vẫn nhắc mãi tên chị, cứ luôn miệng gọi Noãn Noãn, Noãn Noãn nhìn rất đáng thương. Chị quay lại với anh ấy đi mà.”



Đoạn này cô kể có nửa thật nửa giả, bởi vì lúc ấy Ôn Trạm đã say đến không biết trời trăng gì rồi. Lúc ấy cứ ngồi xổm trước cửa nhà mà khóc hu hu nhìn đến thảm, đến lời nói cũng đã mơ mơ hồ hồ không rõ chữ. Lúc ấy căn bản không có gọi tên Cố Thư Noãn, nếu không cô đã sớm biết Cố Thư Noãn là bạn gái cũ của Ôn Trạm rồi. Thế nhưng mà, cái chuyện mất mặt như vậy chắc chắn Ôn Trạm sẽ không cho cô nói ra.



Móng vuốt của Cố Thư Noãn đã chạm đến chiếc bánh kem, bé lễ tân cho rằng cô vẫn còn thờ ơ lạnh nhạt. Đang chuẩn vị nói tiếp thì nghe thấy cô mở miệng nói.



“Không phải là chị không muốn quay lại với Ôn Trạm, chị chỉ cảm thấy anh ấy vì muốn chị quay lại mà doạ đánh gãy chân chị. Cái này rõ ràng là đang uy hiếp chị, nếu lúc ấy chị mà đáp ứng ngay thì khác nào vứt bỏ mặt mũi? Cho nên chị mới định làm cao một chút, vài ngày sao vào viện kiểm tra lại sẽ đồng ý với anh ấy.”



Lúc này cô bé lễ tân mới tung ta tung tăng mà rời đi.



Sau khi ăn xong bánh kem, tâm tình Cố Thư Noãn vẫn không cách nào bình tĩnh lại được. Trong đầu lúc này đều tràn ngập hình ảnh Ôn Trạm uống say luôn miệng gọi tên cô. Càng nghĩ khoé miệng càng không khỏi cong lên, cảm thấy bánh kem ban nãy cũng không ngọt ngào bằng cảm giác lúc này của cô.



Làm sao đây? Thật muốn gặp anh.