Phong Tĩnh Đằng nhìn bạn lữ đã ngủ thiếp đi, thần sắc cực kỳ ôn nhu, khẽ hôn một cái lên trán cậu.
Ở trong mộng, Mai Truyền Kỳ cảm giác có người đang hôn lên miệng mình, giơ tay đẩy đẩy Phong Tĩnh Đằng một cái, lầm bầm nói: “Hôm nay tôi rất mệt, anh vào toa-lét tự giải quyết đi.”
Phong Tĩnh Đằng buồn cười, cảm thấy bạn lữ ngủ đến mơ mơ màng màng thật sự rất đáng yêu, không nhịn được cúi đầu, lại hôn một cái.
Sau đó, anh đứng dậy mở quang não, kiểm tra công huân bạn lữ mình đã lập hơn trong hơn một tháng này, dựa theo tính toán của anh, miễn miễn cưỡng cưỡng có thể lên được cấp tá, vì để ngừa vạn nhất, vẫn nên hoàn thành hai nhiệm vụ rồi hẵn về.
Phong Tĩnh Đằng lập tức dùng quang não liên hệ Tôn thượng tá phụ trách nhiệm vụ của đội Ẩn Ảnh, nhận thêm hai nhiệm vụ, rồi sai người đổi hướng phi thuyền.
Chờ đến lúc bọn họ hoàn thành nhiệm vụ trở về Diroya tinh cầu đã là chuyện một tháng sau, hơn nữa cộng thêm thời gian thực hiện nhiệm vụ lúc trước, tính ra bọn họ rời đi cũng gần ba tháng.
Lúc này Xa Thiếu Hoa đã thăng lên đại tá, cũng mang theo đội ngũ của hắn đi làm nhiệm vụ.
Mai Truyền Kỳ không cần tiếp tục trốn tránh Xa Thiếu Hoa nữa, chờ đến khi hắn quay về, mọi chuyện thành ván đã đóng thuyền rồi.
Trở lại đội Ẩn Ảnh được nửa tháng, công huân mới phát xuống, tất cả sĩ quan thăng lên cấp tá đều được gọi đến phòng hội nghị, dưới sự chứng kiến của các sĩ quan cao cấp, hoàn thành nghi thức thăng chức.
Đây là một buổi nghi thức vô cùng long trọng, bởi vì đây là một bước ngoặt cuộc đời của mỗi binh lính trong đội Ẩn Ảnh, chính thức trở thành quân nhân, là một sự khởi đầu mới.
Toàn bộ sĩ quan được thăng lên cấp tá đều vô cùng kích động, Mai Truyền Kỳ cũng không ngoại lệ, đủ loại công huân to nhỏ cùng phù hiệu đeo trên vai, phút chốc mất đi tất cả công năng ngôn ngữ, thật sự không tìm được từ nào để hình dung tâm tình của cậu lúc này.
Phong Tĩnh Đằng nhìn mười bảy người đứng đầu vừa được thăng lên thiếu tá, khẽ cười: “Chúc mừng các cậu đã trải qua vô số thử thách, cuối cùng cũng được thăng lên cấp tá, đây là một khởi đầu hoàn toàn mới. Từ hôm nay trở đi, các cậu cũng không cần dùng số để thay thế tên mình, hơn nữa, còn được các đại quân đội tán thành, hy vọng các cậu đừng bởi vì lên được cấp tá mà lơ là các nhiệm vụ, các cậu càng phải nỗ lực tiến về phía trước.”
Mười bảy tân thiếu tá đứng thẳng lưng: “Vâng.”
Hứa thượng tá nói tiếp: “Theo quy định trong quân đội chúng ta, sau khi lên được cấp tá, nếu như muốn rời khỏi quân đội này hoặc đã chọn được quân đội nào muốn đến, có thể gửi yêu cầu cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức chọn nơi tốt nhất cho các cậu.”
“Cảm tạ Hứa thượng tá.”
Hứa thượng tá mỉm cười: “Hiện tại đã lên tới cấp tá, trong lòng cảm giác ra sao, mọi người có thể nói cảm nhận một chút ra xem.”
Mười bảy người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong lòng ngoại trừ cao hứng, nhất thời không biết nên nói gì.
Ánh mắt Hứa thượng tá rơi trên người Mai Truyền Kỳ: “Vậy mời thiếu tướng phu nhân chúng ta phát biểu trước.”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Đám người Tề Cư, Lư Côn đã lên tới cấp tá không khách khí cười to: “Đúng thế, thân là thiếu tướng phu nhân nên làm gương phát biểu trước mới đúng, nhớ lúc đầu thiếu tướng phu nhân vẫn chưa vào quân đội, chúng tôi cũng đã là trung úy, không đến hai năm, thiếu tướng phu nhân lại cùng cấp bậc với chúng tôi, thăng cấp nhanh chóng như vậy thật khiến chúng tôi ghen tị đây.”
Khóe miệng Phong Tĩnh Đằng càng cong hơn, biểu thị anh cũng muốn nghe cảm tưởng bạn lữ nhà mình một chút.
Mai Truyền Kỳ buồn bực gần nửa phút, mới nghẹn ra vài chữ: “Ngoại trừ cao hứng thì vẫn là cao hứng.”
Lư Côn bất mãn: “Đây cũng quá ngắn gọn rồi đấy, còn chưa đủ một trăm chữ nữa a.”
Mai Truyền Kỳ biết mình nếu không nói gì, những người này sẽ không bỏ qua cho cậu.
Cậu suy nghĩ một chút, mới nói: “Mọi người đều biết tôi từng bị khai trừ quân tịch, nếu như quân đội không tồn tại đội Ẩn Ảnh đặc thù này, tôi nghĩ cả đời này mình cũng không còn cơ hội trở thành quân nhân. Bây giờ có thể lên được cấp tá, ngoại trừ cao hứng thật sự tôi không còn cảm nhận nào khác, cấp tá đối với một quân nhân như tôi mà nói, đó là một khởi điểm. Mà mục tiêu đích thực của tôi là hy vọng có một ngày, có thể đứng ngang hàng cùng bạn lữ của mình, tay nắm tay cùng nhau tiến về tương lai.”
Ánh mắt Phong Tĩnh Đằng tràn đầy ý cười ôn nhu, trong mắt tất cả đều là thân ảnh bạn lữ của mình.
Những người khác khi nghe Mai Truyền Kỳ bị khai trừ quân tịch đều cảm thán không thôi, nhớ lúc đầu, bọn họ đều khinh bỉ người này, bây giờ nhìn lại, người ta dùng thực lực của mình để rửa sạch tội danh.
Chu Cát trêu ghẹo Mai Truyền Kỳ: “Phong thiếu tướng cũng đã là thiếu tướng, cậu muốn theo kịp bước chân ngài ấy, dường như có hơi khó khăn, nói không chừng cả đời này cũng không thể đứng ngang hàng cùng thiếu tướng được đâu.”
Mai Truyền Kỳ nháy mắt mấy cái: “Anh ấy nếu có bản lĩnh thì hạ bệ cữu bá rớt đài đi, đạt danh hiệu đại nghĩa diệt thân, như vậy thì tôi không có cách nào đuổi theo kịp đâu.”
Mọi người đều biết cữu bá Phong thiếu tướng là đại tướng, mà đại tướng ở Diroya tinh cầu chỉ có một, cho nên, nghe Mai Truyền Kỳ nói thế đều cao giọng cười ha hả.
Phong Tĩnh Đằng bất đắc dĩ nhìn bạn lữ của mình.
Đợi mọi người cười xong, Hứa thượng tá nhìn đồng hồ trên tường, rồi nhìn các thiếu tá mới được tấn thăng nói: “Một lát nữa mới đến giờ cơm, các cậu về dọn dẹp một chút, rồi đến tầng 71, ở đó mỗi người một phòng, sau này căn cứ quân hàm của các cậu mà phân tầng, chức càng cao ở tầng càng cao, hơn nữa sẽ càng xa hoa hơn, thêm vào đó, chúng tôi sẽ cho các cậu một tháng để cân nhắc quyết định mình đi hay ở.”
“Vâng.”
“Nghiêm, giải tán.”
Mai Truyền Kỳ nhìn về phía Phong Tĩnh Đằng.
Phong Tĩnh Đằng muốn nói gì đó, liền thấy Ô Lãng khoát tay lên vai Mai Truyền Kỳ: “Đừng nhìn nữa, đêm nay Phong thiếu tướng nhất định sẽ tới tìm cậu, hơn nữa, còn có thể càng thâm nhập hơn chúc mừng cậu lên được cấp tá đấy.”
Những người khác nghe bọn họ đối thoại, liền cười như điên.
Mai Truyền Kỳ và Ô Lãng trở lại ký túc xá, liền bắt đầu thu thập đồ đạc.
Sau khi dọn xong, hai người lưu luyến không nỡ rời căn phòng sang trọng trước mặt.
Ô Lãng nói: “Ở đây gần một năm, thật có chút không nỡ rời đi, đúng rồi, hiện tại đã lên tới cấp tá, cậu có tính toán gì không? Có nghĩ muốn điều đi nơi khác hay không?”
Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Tạm thời không có ý nghĩ như vậy, còn cậu thì sao?”
“Mục tiêu của tôi là cấp tướng, cho nên, khi lên được thiếu tướng tôi mới rời đi.”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Vậy hai chúng ta sau này cần phải tiếp tục cố gắng.”
Ô Lãng cong môi: “Sau này kính xin Mai thiếu tá chiếu cố nhiều hơn.”
“Ô thiếu tá, đột nhiên khách khí như vậy, thật làm tôi không quen.”
Hai người nhìn đối phương cùng nhau cười, đều đeo balo lên lưng rồi rời khỏi phòng, vào thang máy đến tầng 71, đợi lát nữa cùng nhau đi đến phòng ăn, rồi từng người tiến vào căn phòng đã được phân cho mình.
Phòng dành cho cấp thiếu tá cũng không tính xa hoa, nhưng có một phòng khách cùng hai phòng ngủ, hơn nữa, gia cụ đầy đủ, còn có phòng bếp.
Mai Truyền Kỳ sau khi đi dạo một vòng, hài lòng đến căn phòng của mình, sửa sang đồ vật xong, thay bộ quần áo mới rồi đến tìm Ô Lãnh ở sát vách cùng nhau đến nhà ăn dùng cơm.
Hai người quen ngồi vào góc yên tĩnh cạnh cửa sổ, không ai quấy rầy, chỉ có hai người bọn họ trò chuyện với nhau.
Ô Lãng hỏi: “Xế chiều hôm nay cậu dự định làm gì?”
Mai Truyền Kỳ nhướng nhướng mày: “Tôi định nghỉ ngơi ba ngày rồi lại tiếp tục huấn luyện.”
“Sau khi lên cấp tá, chẳng phải không cần đến sân huấn luyện a?”
“Nói thì nói như thế, nhưng chúng ta không thể trễ nải việc huấn luyện được. Hơn nữa, so với trước đây càng cần phải nghiêm khắc với mình hơn.”
Ô Lãng đồng ý lời Mai Truyền Kỳ, cũng không nói gì nữa.
“Ồ, mấy cậu mau nhìn chỗ giao giới giữa Đông đại ký túc xá cùng Nam đại ký túc xá, ở đó có người đang đánh nhau.” Người ngồi phía sau Ô Lãng bỗng lên tiếng.
Ô Lãng hiếu kỳ quay đầu, tầm mắt xuyên qua trước cửa sổ, liền thấy chỗ giao giới có mấy người đang đứng đó, xem tình huống hình như là năm người đang bắt nạt hai người.
Mai Truyền Kỳ cũng nhìn qua, tùy ý nói: “Tại sao có người đánh nhau chỗ giao giới vậy?”
Người ngồi phía sau Mai Truyền Kỳ, là một tân binh đang cầm ống nhòm nói: “Là người của Nam tại ký túc xá cùng Đông đại ký túc xá chúng ta đánh nhau, bên cạnh còn có hai nữ sĩ binh đang đứng, chẳng lẽ là đánh nhau vì nữ nhân đi? Haha! Bất quá, lấy năm đánh hai, bọn hắn thật khinh người quá đáng.”
Mai Truyền Kỳ nghe người phía sau khẳng định như vậy, quay đầu lại, liền thấy ống nhòm trong tay tân binh, cười hỏi: “Có thể cho tôi mượn ống nhòm một lát được không?”
Tân binh nhận ra Mai Truyền Kỳ, lập tức đưa ống nhòm qua.
Ô Lãng cười lạnh: “Đánh nhau vì một phụ nữ, đáng không?”
“Phải xem đó là nữ nhân gì, nếu nữ nhân kia là người mình yêu thì đánh giá, ví dụ lấy tôi mà nói, vì Phong Tĩnh Đằng, tôi nhất định sẽ đánh năm người kia răng rơi đầy đất.” Mai Truyền Kỳ vừa nói vừa cười cầm ống nhòm lên nhìn, lập tức nụ cười liền tắt lại.
------oOo------
Chương 292
Nguồn: EbookTruyen.VN