Phong Tĩnh Đằng nghe đến hai chữ ‘Truyền Kỳ’, ánh mắt lóe lên: “Vào rồi.”
Anh vốn định nói ‘Truyền Kỳ’ không gia nhập đội Ẩn Ảnh bọn họ, như vậy, Xa Thiếu Hoa sẽ không tìm ‘Truyền Kỳ’ nữa.
Nhưng nếu quả thật nói như thế, Xa Thiếu Hoa nhất định sẽ đi điều tra, dù sao ‘Truyền Kỳ’ là Xa Thiếu Hoa nhìn trúng, hơn nữa, sau cuộc tranh tài ở đấu trường lần đó, ‘Truyền Kỳ’ không còn thi đấu cùng ai, chắc chắn sẽ khiến Xa Thiếu Hoa hoài nghi, đến lúc đó, nếu điều tra ‘Truyền Kỳ’ tới cùng, bạn lữ anh sớm muộn cũng bại lộ thân phận.
Còn không bằng trực tiếp nói cho Xa Thiếu Hoa, ‘Truyền Kỳ’ đã gia nhập đội Ẩn Ảnh, để Xa Thiếu Hoa ‘chết’ ý niệm này, chờ bạn lữ anh lên tới cấp tá, Xa Thiếu Hoa biết thân phận ‘Truyền Kỳ’, cũng chẳng làm nên chuyện gì, lúc đó ván đã đóng thuyền.
Xa Thiếu Hoa biết ‘Truyền Kỳ’ gia nhập đội bọn họ, ánh mắt sáng ngời: “Thật sự? Hắn ở đâu?”
Phong Tĩnh Đằng nghĩ đến việc Xa Thiếu Hoa trở về, là bạn lữ anh phái người đến thông báo, nên chắc đã có chuẩn bị, liền hàm hồ nói: “Người ở tại tòa A tầng 70, phòng số 5.”
“Tòa A tầng 70 phòng 5?” Xa Thiếu Hoa lặp lại hỏi một lần, cười nói: “Không hổ là người tôi nhìn trúng, mới hơn một năm liền lên tới cấp úy, còn ở phòng cao cấp nữa, năng lực tương đối khá đấy, tôi có chút nôn nóng muốn gặp được người này.”
Phong Tĩnh Đằng ánh mắt khẽ chuyển, cong môi nói: “Muốn gặp thì đi ngay luôn đi, nếu không, sau này muốn gặp sẽ không dễ đâu.”
“Sao lại nói vậy?”
“Ngày mai nói không chừng hắn làm nhiệm vụ, mà cậu ngày mai cũng về nhà, cho dù quay về quân đội, thời gian làm nhiệm vụ của cả hai chưa chắc trùng lịch. Muốn gặp nào có dễ dàng như vậy.”
Xa Thiếu Hoa ngẫm lại cũng đúng, nhanh chóng ăn cơm xong, cầm khăn giấy xoa xoa miệng, nói: “Tôi hiện tại đi gặp hắn một chút.”
Phong Tĩnh Đằng nhìn bóng lưng Xa Thiếu Hoa rời đi, có chút không yên lòng, liền đứng dậy đi đến phòng quản lý tòa A.
Nhìn thấy Xa Thiếu Hoa cùng mấy người lính vào tháng máy đến tầng 70.
Xa Thiếu Hoa giao ba lô của mình cho một binh lính, bảo người nọ mang tới phòng mình, sau đó bước ra thang máy, đi đến phòng số 5 tầng 70.
Hắn bấm chuông cửa, chốc lát, cửa phòng bị người mở ra.
Mở cửa là một nam tử trẻ tuổi, mày rậm mắt oai lệ, mũi cao thẳng, độ dày đôi môi vừa phải, bộ dạng trông cũng tuấn lãng.
Ô Lãng nhìn Xa Thiếu Hoa phong trần mệt mỏi, đưa mắt nhìn phù hiệu trên vai, dường như có thể đoán được người kia là ai, nhanh chóng đứng thẳng người, cúi chào: “Số 33334 gặp Xa trung tá.”
Xa Thiếu Hoa nghe số hiệu là 33334, đúng là thời điểm hắn rời quân đối đi làm nhiệm vụ, tân binh được gọi bằng số hiệu, theo lý thuyết, các tân binh chưa hề gặp qua hắn, đáng lý không biết hắn mới đúng, nhưng người này lại gọi hắn là ‘Xa trung tá’, lẽ nào số 33334 là…
Hắn lộ vẻ do dự, ánh mắt nhìn xuyên qua vai Ô Lãng, thấy trong phòng không có ai, nghi hoặc hỏi: “Cậu là ‘Truyền Kỳ’?”
Ô Lãng ánh mắt khẽ động, không trả lời mình có phải ‘Truyền Kỳ’ hay không, chỉ nói: “Ngày đó được Xa trung tá coi trọng ‘Truyền Kỳ’, nếu không, cũng không có cơ hội gia nhập quân đội trở thành một quân nhân.”
Xa Thiếu Hoa nghe đối phương thừa nhận là ‘Truyền Kỳ’, quét mắt nhìn quân hàm, cười nói: “Tôi không nhìn lầm người, năng lực của cậu rất giỏi, chỉ dùng hơn một năm liền lên tới thượng úy, nếu nỗ lực hơn nữa, không chừng nửa năm là có thể lên tới cấp tá.”
Hắn nhìn về phía đại sảnh: “Không ngại tôi vào ngồi một chút đi?”
Ô Lãng nghiêng người: “Xa trung tá, mời vào.”
Xa Thiếu Hoa đi vào đại sảnh nhìn chung quanh một vòng, ngồi vào ghế salông: “Bạn cùng phòng cậu đâu?”
Ô Lãng rót một chén trà nóng cho hắn: “Hôm nay cậu ta rèn luyện quá độ, đã ngủ trước rồi.”
Xa Thiếu Hoa uống một ngụm trà, cười cười, thử thăm dò: “Sau khi lên cấp tá, cậu tính toán gì chưa? Có nghĩ tới rời đội Ẩn Ảnh không?”
Ô Lãng thành thật nói: “Hiện tại tôi chỉ muốn nhanh chóng thăng lên cấp tá, chuyện về sau còn chưa nghĩ tới, chờ sau khi thăng chức xong thì tính tiếp.”
“Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cậu.” Xa Thiếu Hoa vỗ vỗ vai hắn: “Nếu lúc cậu chuyển việc gặp phải vấn đề gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Cảm tạ Xa trung tá.”
“Hai người chúng ta khách khí nhau làm gì, đúng rồi, tôi còn không biết tên thật của cậu là a.”
“Tôi gọi Ô Lãng.”
“Tên nghe không tệ.” Xa Thiếu Hoa đứng lên: “Tôi nghe nói ngày mai cậu sẽ làm nhiệm vụ, không quấy rầy cậu nữa, tôi ở tại phòng 3 tầng 100, nếu cậu có chuyện có thể tới đó tìm tôi.”
“Vâng.”
Ô Lãng tiễn Xa Thiếu Hoa tới cửa, nhìn theo đối phương đi vào thang máy, mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đóng cửa lại, đi đến phòng Mai Truyền Kỳ, gõ gõ vài tiếng.
Cửa phòng mở ra, Mai Truyền Kỳ dò đầu ra ngoài nhìn: “Hắn đi rồi à?”
“Đi rồi.”
Mai Truyền Kỳ thở hắc ra: “Cám ơn cậu hỗ trợ, không ngờ hắn thật sự tới tìm tôi.”
Ô Lãng quay người ngồi vào ghế: “Vừa nãy lúc tán gẫu, hắn rõ ràng có ý định muốn lôi kéo ‘Truyền Kỳ’, tôi lấy làm lạ, hắn đường đường là một trung tá, còn là thiếu gia quân nhân thế gia, sao phải hạ thấp thân phận lôi kéo người có quân hàm thấp như cậu nhỉ?”
Mai Truyền Kỳ cười nói: “Cậu không hiểu rồi, làm như vậy mới có thể mở rộng thế lực gia tộc, dù đối phương chỉ là một tên lính quèn nhưng cũng cần lôi kéo vào, nói không chừng ngày nào đó cần người đó sẽ hỗ trợ mình.”
“Thật là chẳng hiểu nổi suy nghĩ của đám thế gia các cậu nữa, bất quá, khiến Xa trung tá hiểu lầm tôi là ‘Truyền Kỳ’, có được không đấy? Dù sao Đông đại ký túc xá lớn đến như vậy, nhiều người nhiều miệng, sớm muộn sẽ có người vạch trần thân phận của cậu.”
Mai Truyền Kỳ cười cười: “Chỉ cần giấu được hôm nay và ngày mai, hắn cũng không còn cơ hội biết tôi là ‘Truyền Kỳ’, ‘Truyền Kỳ’ là tôi đâu.”
“Sao lại nói vậy?”
“Bởi vì Phong Tĩnh Đằng nhất định không để Xa Thiếu Hoa phát hiện được thân phận của tôi, chắc chắn sẽ tìm cơ hội để Xa Thiếu Hoa rời khỏi quân đội, cho nên, cho Xa Thiếu Hoa nghỉ phép là biện pháp tốt nhất, còn tôi, thừa dịp lúc hắn nghỉ phép, nhanh chóng nỗ lực lên tới cấp tá, chờ lên được cấp tá, chính thức trở thành quân nhân, Xa Thiếu Hoa cùng Xa gia đều không thể làm gì được tôi.”
Mai Truyền Kỳ vỗ vỗ vai Ô Lãng: “Lát nữa nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta rất có thể làm nhiệm vụ.”
“Vừa nãy Xa Thiếu Hoa cũng nói chuyện này, chẳng lẽ thật sự có nhiệm vụ à?”
Mai Truyền Kỳ nhếch miệng: “Hiện tại Xa Thiếu Hoa đã trở lại, bạn lữ tôi, cũng chính là Phong Thiếu tướng chắc chắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp khiến tôi trong thời gian ngắn nhất lên được cấp tá, còn cậu, thân là chiến hữu kiêm bạn cùng phòng của tôi, đương nhiên phải theo tôi đi làm nhiệm vụ rồi.”
Ô Lãng cười hì hì: “Tôi biết đi theo phu nhân thiếu tướng nhất định có thịt ăn.”
“Biến.”
Mai Truyền Kỳ tức giận đứng dậy đi về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng vì lo lắng thuộc hạ của Xa Thiếu Hoa nhìn thấy mình, cho nên hôm sau cũng không đến huấn luyện.
Bất quá, sự tình như cậu sở liệu, Xa Thiếu Hoa cùng thuộc hạ của hắn sau khi ăn cơm trưa xong liền rời khỏi quân đội.
Mai Truyền Kỳ cùng Ô Lãng trong tối hôm đó, vì bỗng có nhiệm vụ khẩn cấp, nên ngồi phi thuyền rời khỏi Diroya tinh cầu.
Nhiệm vụ lần này vô cùng nặng nề, không giống như năm ngoái, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, sẽ về Diroya nghỉ ngơi nửa ngày, rồi chỉnh đốn lại và xuất phát làm nhiệm vụ khác.
Mà lần này làm xong một nhiệm vụ, ngay sau đó, sẽ tiếp nhận nhiệm vụ khác.
Trong lúc nhận nhiệm vụ không phải là tiêu diệt đạo tặc tinh tế trong ngân hà, vậy thì phá hoại một số giao dịch phạm tội, hoặc là cứu viện con tin vân vân.
Độ nguy hiểm những nhiệm vụ này tuy không cao, nhưng cũng làm quân đội bọn họ hy sinh không ít người, làm nhiệm vụ có năm ngàn người, nhưng thời điểm trở về, chỉ còn hơn ba ngàn.
Trên đường về Diroya tinh cầu, tâm tình mọi người hết sức trầm xuống, không có người nói chuyện, ngay cả khi ăn cơm, bầu không khí cũng yên tĩnh không ít, chỉ có âm thanh các binh sĩ cúi đầu dùng cơm.
Ngay lúc này, chuông cảnh báo trong phòng ăn mãnh liệt kêu lên: “Toàn bộ binh lính xin chú ý, toàn bộ binh lính xin chú ý, năm phút sau, đến khoang cơ giáp tập hợp, năm phút sau, đến khoang cơ giáp tập hợp.”
Mai Truyền Kỳ cùng Ô Lãng vội đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi nhà ăn, chạy về hướng khoang cơ giáp.
Trên đường gặp phải mấy sĩ quan cấp tá từ trên lầu đi xuống, Mai Truyền Kỳ thừa cơ hỏi: “Lưu thiếu tá, anh có biết đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Chúng ta nhận được tín hiệu cầu cứu khẩn cấp của phi thuyền Silefan.”
Ô Lãng nghi hoặc: “Bọn họ gặp phải chuyện gì, sao lại hướng phi thuyền phụ cận phát ra tín hiệu cầu cứu khẩn cấp.”
Lưu Thiếu tá đưa mắt nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: “Bọn họ gặp phải trùng tộc.”
Mai Truyền Kỳ ngẩn ra, phút chốc trầm mặt xuống, tăng nhanh bước chân đi hướng khoang cơ giáp.
------oOo------
Chương 290
Nguồn: EbookTruyen.VN