Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 162: Cả hai đều thích




Mai Nguy Hiểm còn đang hưng phấn đột nhiên nghe baba lớn tiếng bảo nhóc về phòng tắm rửa đi ngủ, mất hứng chu chu miệng nhỏ nói: “Baba, con cũng muốn xem tư liệu nghiên cứu ah~.”

Mai Truyền Kỳ nghiêm khắc từ chối: “Không được.”

Cậu kéo hài tử qua, nhìn Phong Tĩnh Đằng nói: “Tôi trước hết dẫn đứa nhỏ về phòng, sau đó trở lại xem tư liệu.”

Mai Truyền Kỳ dẫn hài tử rời khỏi tầng hầm, đi lên lầu hai, nhanh chóng lấy thuốc ức chế trong ngăn kéo ra.

Rõ ràng bốn ngày trước mới tiêm thuốc ức chế, sao lại mất hiệu lực nhanh như vậy?

Lẽ nào do nhóc hưng phấn ư? Hay là tác dụng thuốc ức chế ngắn lại?

Mai Nguy Hiểm nhìn thấy baba lấy thuốc ức chế, dần dần từ trong hưng phấn lấy lại tinh thần, sau đó, nhận ra được cái gì, nâng tay sờ sờ đỉnh đầu.

Khuôn mặt nhỏ thay đổi sắc mặt, run run hỏi: “Cha, thấy được đúng không?”

Mai Truyền Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ mất đi huyết sắc, đau lòng nói: “Không có, anh ta không nhìn thấy.”

Qua mấy tháng này quan sát, nhìn ra được nhóc rất lưu ý cái nhìn của Phong Tĩnh Đằng, cho nên, trước đó mới không có trước mặt nhóc đề cập chuyện lỗ tai mèo với Phong Tĩnh Đằng, chính là sợ thương tổn tới nhóc.

Mai Nguy Hiểm viền mắt chợt đỏ: “Baba lừa người, cha nhất định là thấy được.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ ôm lấy đứa nhỏ đang nghẹn ngào: “Baba làm sao lừa con, trước đó cũng là lo lắng anh ta sẽ phát hiện, nên mới vội vàng kéo con về phòng.”

“Cha lúc nãy có xoa đầu con, làm sao mà không chú ý được chứ, hơn nữa người còn là quân nhân nữa, quan sát nhạy cảm, nhất định sẽ phát hiện trên đầu con có thêm một đôi tai.” Hài tử càng nói càng thương tâm, nước mắt như hạt đậu rơi xuống, đặc biệt thương tâm.

Mai Truyền Kỳ vừa đau lòng cũng vừa đau đầu.

Hài tử quá thông minh không nhất định là việc tốt, cậu cảm thấy mình sắp không dỗ được đứa bé này.

Mai Nguy Hiểm nghĩ đến Phong Tĩnh Đằng sẽ không thích nhóc nữa, trong lòng càng thêm khổ sở, ôm chặt lấy cổ baba, khóc nói: “Baba, cha sẽ không thích một quái vật đúng không?”

Trong lòng Mai Truyền Kỳ càng thêm khó chịu, nhưng vẫn mở miệng giáo huấn: “Mai Nguy Hiểm, không cho nói chính mình là quái vật, có biết hay không?”

Mai Nguy Hiểm như là không nghe, khóc không ngừng nói: “Cha sẽ không thích con, cha sẽ không thích con nữa.”

Hài tử nằm nhoài trong ngực baba, khóc vô cùng thương tâm, như cả thế giới đều vứt bỏ nhóc.

Mai Truyền Kỳ không biết con mình sao mà thích Phong Tĩnh Đằng như thế, cứ để bụng cái nhìn của Phong Tĩnh Đằng.

Ngay lúc cậu muốn an ủi vài câu, cửa phòng truyền đến giọng nói trầm thấp ôn nhu: “Ai nói cha không thích Nguy Nguy?”

Mai Nguy Hiểm được giọng của Phong Tĩnh Đằng, cơ thể nhỏ bé hơi run lên, sợ Phong Tĩnh Đằng lần nữa thấy lỗ tai của nhóc, nhanh chóng chui vào ngực Mai Truyền Kỳ. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ không ngờ Phong Tĩnh Đằng sẽ theo tới.

Bất quá cũng tốt, sau này cậu cũng không cần lao lực giải thích nữa.

Phong Tĩnh Đằng đi tới, tiếp nhận hài tử trong ngực Mai Truyền Kỳ, hôn một cái lên lỗ tai mèo: “Cha thích nhất Nguy Nguy, cho dù nhiều hơn một đôi lỗ tai, Nguy Nguy cũng rất đáng yêu.”

Mai Nguy Hiểm nghe nói như thế, lập tức đình chỉ gào khóc, chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt đỏ hoe, khàn khàn hỏi: “Thật sự?”

Phong Tĩnh Đằng nhìn thấy tròng mắt xinh đẹp mang theo nước mắt, vô cùng đau lòng: “Đương nhiên là thật.”

“Lừa người, cha thích nhất là baba.” Mai Nguy Hiểm mất hứng quay đầu qua. Mai Truyền Kỳ vô lực đỡ trán.

Phong Tĩnh Đằng cong môi nở nụ cười: “Cả hai đều thích.”

Mai Nguy Hiểm quay đầu lại hỏi: “Nếu như con và baba đồng thời gặp nguy hiểm, cha sẽ cứu ai trước?”

Khóe miệng Phong Tĩnh Đằng giật giật.

Mai Truyền Kỳ cười ra tiếng.

Đứa nhỏ này nhất định là cố ý.

Phong Tĩnh Đằng bất đắc dĩ cười: “Cha sẽ chọn cứu Nguy Nguy trước.”

“Tại sao?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Truyền Kỳ có năng lực tự cứu lấy mình, nhưng, Nguy Nguy còn nhỏ, cần người đến bảo vệ, hơn nữa, Nguy Nguy là bảo bối của Truyền Kỳ, cứu bảo bối, chẳng khác nào cứu em ấy.”

Mai Truyền Kỳ gật đầu tán đồng.

Mai Nguy Hiểm lúc này mới thoả mãn cười, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên cổ Phong Tĩnh Đằng, làm nũng nói: “Cha, người hôn hôn tai con một cái nữa nha~”

Phong Tĩnh Đằng không chút do dự, liền hôn lên cái tai khác của đứa nhỏ một cái.

Mai Nguy Hiểm ngẩng đầu, hôn lên mặt Phong Tĩnh Đằng: “Con cũng thích cha~.”

Mai Truyền Kỳ ghen tị hỏi nhóc: “Con không thích baba nữa ư?”

Mai Nguy Hiểm nhanh chóng nói: “Tất nhiên thích ròi~.”

Mai Truyền Kỳ nhân cơ hội lại hỏi: “Vậy nếu như baba cùng cha đều gặp nguy hiểm, con cứu ai trước?” Mai Nguy Hiểm nhíu nhíu mày nhỏ, nghĩ đi nghĩ lại, xoắn xuýt rồi lại xoắn xuýt, sau đó nói một câu: “Baba là đại bại hoại.”

Mất hứng hừ một tiếng, quay đầu, nằm nhoài trên vai Phong Tĩnh Đằng.

Phong Tĩnh Đằng cười ra tiếng, vỗ nhẹ lưng hài tử, an ủi đứa nhỏ.

Chỉ trong chốc lát, nhóc liền ngủ thiếp đi trong ngực anh.

Phong Tĩnh Đằng rón rén thả nhóc xuống giường, thay áo ngủ, đắp chăn lên, rồi lại hôn nhẹ lên trán, sau đó mới cùng Mai Truyền Kỳ ra khỏi phòng, lên thư phòng trên lầu ba.

Đi vào thư phòng, Phong Tĩnh Đằng nhướn mày hỏi: “Chuyện lỗ tai Nguy Nguy là như thế nào?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Lúc còn dưới hầm, anh nghĩ mình đã nghĩ nhầm, nhưng khi thấy Mai Truyền Kỳ vội vội vàng vàng mang đứa nhỏ rời đi, lập tức cảm thấy bên trong có vấn đề, liền đi theo đến phòng nhóc, rồi nghe được nhóc và Mai Truyền Kỳ đối thoại.

Mai Truyền Kỳ chà chà mặt, thở dài một hơi: “Từ lúc sinh ra liền có, tôi cũng không biết chuyện gì, Giản Dực cũng không điều tra ra nguyên nhân.”

Cậu đem thuốc ức chế ra trước mặt Phong Tĩnh Đằng: “Đây là thuốc ức chế Giản Dực làm cho Nguy Nguy, có thể giúp thằng bé thu tai vào trong cơ thể, bất quá, tác dụng thuốc ức chế ngày càng ngắn lại, vốn một năm chỉ cần dùng một lần, hiện giờ mỗi tuần đều phải tiêm, e là một tháng nữa, thuốc ức chế này không còn tác dụng với Nguy Nguy.”

Phong Tĩnh Đằng tiếp nhận thuốc ức chế nhìn một chút, liền đoán đến chuyện hôm nay: “Hôm nay em đến tìm Giản Dực, chính là chuyện thuốc ức chế, đúng không? Lúc sau còn có tâm sự, cũng là chuyện thuốc ức chế, đúng không?”

Mai Truyền Kỳ gật đầu: “Hôm nay Giản Dực có nói với tôi thuốc ức chế mới còn thiếu ba loại thảo dược, thế nhưng, phải vào nơi sâu nhất của Vô Cảnh sâm lâm mới kiếm được, cứ như vậy, tôi cần tìm một đội ngũ có thực lực cùng mình vào rừng để tìm kiếm.”

“Vậy em đã tìm ra được đội ngũ nào đi cùng mình chưa?”

Mai Truyền Kỳ đàng hoàng nói: “Lúc đầu tôi có nghĩ qua vài nhóm, nhưng cuối cùng, nghĩ đến chỉ có anh mới có thể giúp được tôi.”

Phong Tĩnh Đằng nghiêm khắc nhìn cậu: “Mai Truyền Kỳ, em nên vui mừng vì mình cuối cùng nghĩ đến tôi.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Anh đem thuốc ức chế để lên bàn, hỏi: “Có một lần Nguy Nguy nhắn tin cho em, khóc lóc bảo em về, có phải vì chuyện lỗ tai trên đầu không?”

Anh còn nhớ rõ lần Mai Nguy Hiểm từ trong cơ giáp đi ra, trên đầu có thêm một đôi tai mèo, lúc đó, Vi Nghị Kiệt nói là tặng phẩm, anh cũng không nghĩ nhiều.

Mai Truyền Kỳ ngẩng đầu lên: “Lôi Tử Hàng nói cho anh biết?”

“Ừ, sau đó tôi có hỏi qua Nguy Nguy, nhưng mới vừa mở miệng, sắc mặt thằng bé liền trắng xanh, tôi cũng không dám tiếp tục hỏi nhóc.”

Mai Truyền Kỳ thở dài: “Đó là do Nguy Nguy không thể đụng vào cơ giáp, vừa đụng vào cơ giáp lỗ tai sẽ hiện ra, hơn nữa, ngày đó, Nguy Nguy mới biết trên đầu mình có thêm một đôi tai khác, cho nên bị dọa khóc.”

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày: “Tại sao lại như vậy?”

Anh nhìn ra được Mai Nguy Hiểm yêu thích cơ giáp đến cỡ nào, hơn nữa, Mai Nguy Hiểm là truyền nhân của Lão tổ tông, sau này không những đi vào quân đội, hơn nữa còn phải điều động cơ giáp, nếu như đụng vào cơ giáp lỗ tai sẽ xuất hiện, vậy sau này phải tác chiến cùng người khác thế nào?

Mọi người nhất định sẽ vì lỗ tai của nhóc bài xích nhóc, cũng sẽ có người đem nhóc xem là quái vật, đưa đến viện nghiên cứu.

“Giản Dực nói có thể là thân thể Nguy Nguy cùng cơ giáp từ trường không hợp, đương nhiên, đó chỉ là suy đoán, tình huống cụ thể cũng không rõ ràng.”

“Lần trước tại vườn dị thú đấu thú tràng, tôi thấy em có chút kỳ quái, nguyên nhân chắc không phải là vì chuyện lỗ tai của đứa nhỏ?”

Mai Truyền Kỳ gật đầu: “Nguy Nguy từ nhỏ đã đối với một ít động vật có một loại cảm giác rất đặc biệt, tỷ như nhóc biết con nào tương đối dịu ngoan, hoặc là con nào tương đối lợi hại, hơn nữa, động vật đối với nhóc cũng có một loại cảm giác hòa hợp, vô cùng yêu thích nhóc, cho nên, thời điểm ở vườn dị thú, tôi cũng âm thầm quan sát, xem dị thú đối với nhóc cũng là như thế không.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phong Tĩnh Đằng không ngờ Mai Nguy Hiểm còn có loại năng lực này: “Chẳng trách ngày đó em tự tin chuyện Nguy Nguy chọn dị thú.”