Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 926




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 926: Tuyên bố quay trở lại

“Dù cho bọn tôi muốn cướp thì đã sao?

Đừng tưởng rằng anh giở mấy trò mèo đó ra thì có thể chiến thắng chúng tôi.”

Hàn Cửu Thiên cười hung tợn và nói: “Ở vùng đất thí luyện này, chỉ có khí Tinh Thần mới là chiêu thức lợi hại nhất, còn mấy lưỡi kiếm đó của anh thì tôi chỉ cần vung tay là đã có thể phá tan ngay”

“Không sai, Tân Trạm này cứ mãi không dám dùng đến khí Tinh Thần, tinh mang của anh ta không nhiều, chúng ta cùng hợp lại tiêu diệt anh ta”

Nghiêm Trác Văn cũng gật đầu.

Hai người đó thấy những người xung quanh vây đến càng lúc càng nhiều thì cũng lo lắng sẽ lại có sự cố xảy ra Sát ý trong mắt hai người họ lập tức nổi lên, tinh mang giữa hai chân mày lập tức nứt vụn ra “Toái Tinh!”

Trong vùng đất thí luyện thì mỗi một tinh mang đều là một quá trình tích tụ đầy khó khăn bởi vì khí Tinh Thần vô cùng quý giá.

Dưới sức mạnh của Toái Tinh, hai người đó có thể lập tức thi triển ra tất cả khí Tinh Thần tạo thành tinh mang.

Cốt Thú ngước lên trời và rống lên một lần nữa, cơ thể nó phình to ra, khí màu trắng xám bên ngoài bộ xương träng cuồn cuộn nổi lên như sắp ngưng tụ thành vật chất thật.

Cơ bắp khắp người Nghiêm Trác Văn cuộn lên, ánh sáng của bốn cây rìu khổng lồ lóe lên và càng lúc càng sáng hơn.

Hai người đó đồng thanh hét lớn, một người phía trước, một người phía sau, cùng nhau tấn công Tân Trạm.

“Tôi sẽ cho anh thấy sức mạnh của Ngự Kiếm Quyết”

Mắt Tân Trạm cũng thoáng qua một tia sáng, ánh sáng kiếm giữa hai chân mày càng lúc càng sáng hơn.

Anh từ từ đứng lên giữa không trung, tốc độ của mấy thanh kiếm bay xung quanh anh cũng trở nên nhanh hơn, một trận cuồng phong thấu trời được hình thành với trung tâm là Tân Trạm.

“Chết!”

Nghiêm Trác Văn bước qua, cơ thể khổng lồ của anh ta di chuyển làm mặt đất rung chuyển theo, bốn cánh tay của anh ta vung lên, sau đó thì mấy cây rìu lớn đột ngột chém xuống.

Giây phút cây rìu chém qua còn có cả tiếng sấm vang rền và rất nhiều tia chớp không ngừng xuất hiện quanh cây rìu khổng lồ.

Mặt Tân Trạm vô cùng lạnh lùng, anh đưa tay ra chỉ một cái.

chapter content



Một luồng khí tức lạnh buốt lan ra trên cánh tay khiến anh ta không nằm chắc được cây rìu lớn làm cây rìu rơi xuống đất.

Dưới sự tấn công của phi kiếm, ba cây rìu lớn còn lại cũng không ngừng xuất hiện vết nứt, cuối cùng sau một tiếng ầm vang lên, tất cả đều vỡ nát thành vô số mảnh vụn.

Những thanh phi kiếm còn lại tập trung lại và xoay tròn quanh Nghiêm Trác Văn, mặc cho.

Nghiêm Trác Văn la hét, đánh nát hết thanh phi kiếm này đến thanh phi kiếm khác thì những thanh kiếm sắc bén còn lại vẫn cứ không ngừng cắt lên người Nghiêm Trác Văn.

Một mặt khác, thanh kiếm Hỏa Long màu đỏ cũng phát ra âm thanh khi rung lên vì phấn khích rồi dẫn theo hàng ngàn thanh phi kiếm bay theo nó, giống như mưa bão từ trên trời rơi xuống. Dưới cơn mưa kiếm, Cốt Thú bị chém đến mức không ngừng run lên, bộ xương bằng ngọc không ngừng xuất hiện vết nứt.

Cuối cùng thì nó cũng đột ngột đổ sâm xuống Hàn Cửu Thiên không chịu nỗi phun ra một ngụm máu tươi, anh ta nhìn Tân Trạm bằng ánh mắt không thể tin nỗi.

Nghiêm Trác Văn cũng vừa hừm lên một tiếng khó chịu vừa thu nhỏ người lại và không ngừng lùi về sau.

Hai thanh kiếm Huyền Băng và Hỏa Long cứ như những binh sĩ đánh thắng trận trở về triều, quay trở về hai bên Tân Trạm, xung quanh Tân Trạm lại có vô số ánh sáng kiếm vây quanh. Anh tiến về trước một bước thì Nghiêm Trác Văn lập tức kinh hãi đến mức toát mồ hôi cả đầu rồi lùi về sau cả chục bước.

Mọi người thi nhau lắc đầu, Nghiêm Trác Văn đã sợ đến thót tim ra ngoài, người thanh niên áo đen thì thổ huyết và bị thương, kết quả của trận chiến đã được xác định.

Thật không ngờ, Tần Trạm lại có thể lấy một chọi hai, đối diện với thánh tử đệ tứ như Nghiêm Trác Văn mà cũng có thể giành được chiến thẳng.

“Như thế là không công bằng, anh ở trong mộ kiếm, có vô số trường có thể tận dụng, có bản lĩnh thì hãy rời khỏi đó, đánh lại với tôi trận” Nghiêm Trác Văn nghiến răng, việc anh ta vừa mới lùi về sau đã khiến anh ta mất mặt hoàn toàn, bây giờ anh ta không thể không mở miệng để giành lại chút tự tôn của mình.

“Hehe, tôi có những thanh phi kiếm này thì anh cảm thấy không công bằng sao?” Tân Trạm nói với vẻ mặt chê cười: “Vậy lẽ nào.

huyết mạch Cự Ma Thượng cổ của anh là công bằng? Lẽ nào những cây rìu thần đó không nên vứt đi sao?”

“Ưu thế của các người đều được xem là chuyện đương nhiên còn việc tôi có ưu thế khi đứng ở mộ kiếm thì lại bị xem là không công bằng, có buồn cười không hả?”

Nghiêm Trác Văn bị anh nói đến mức đỏ mặt tía tai, anh ta tức đến mức sôi máu nhưng vẫn không nói ra được lời nào để phản bác.

“Không ngờ linh khí của anh đã hồi phục”

Hàn Cửu Thiên nhìn Tân Trạm chằm chằm rồi từ từ nói.

Mọi người đều giật mình, lúc này họ mới ngỡ ngàng nhận ra linh khí đáng sợ ẩn bên trong trận bão kiếm lúc nấy của Tần Trạm.

Không ngờ Tân Trạm đã hồi phục linh khí, chuyện này đã xảy ra từ lúc nào.

Rất nhiều người tỏ vẻ kinh hãi.

Nếu như Tân Trạm đã hồi phục kinh mạch trong vùng đất thí luyện này vậy thì còn có thể hiểu được, nhưng nếu như trước đó Tần Trạm đã hồi phục và còn chiến thẳng được Triệu Tân Đông trong tình trạng như thế rồi tạo nên Thiên Kiêu Bách Cường thì thật là quá đáng sợ.

“Các người có còn nhớ không, trước khi Tân Trạm vào đây thì vết thương của anh ta đã bộc phát và anh ta đã từng dùng linh khí để khống chế”

Có người nhỏ tiếng nói làm những người xung quanh đều cảm thấy kinh ngạc.

€ó rất nhiều người đã nhìn thấy rất rõ cảnh tượng lúc đó nhưng bọn họ đều chỉ chú ý đến lệnh truy sát của Triệu Lam Sơn và vết thương nặng trên người Tân Trạm.

Bây giờ nghĩ lại, vào những thời điểm quan trọng, Tân Trạm đúng là đã dùng linh khí để khống chế thiên đạo.

“Cũng tức là Tân Trạm không cần dùng đến linh khí cũng có thể đánh bại rất nhiều Thiên Kiêu sao?” Có người thốt lên với giọng run run.

“Đâu chỉ có vậy, bây giờ anh ta dùng linh khí thì khí Tinh Thần do hai Thiên Kiêu này bộc phát ra cũng không thể phát huy được tác dụng gì”

€ó người hít một hơi thật sâu, bọn họ đều nhìn ra được thật ra thực lực của Hàn Cửu Thiên không thua kém gì Vấn Tông Thánh Tử.

Nhưng dù cho hai người đó có dùng hết bản lĩnh của mình thì cũng vẫn thua.

Tân Trạm không phí lời thêm với hai người đó nữa, hàng ngàn thanh phi kiếm xoáy tròn, quét hết mọi thứ vào trong.

Bất luận Nghiêm Trác Văn và Hàn Cửu Thiên có giằng co và la hét thế nào thì dưới sự tấn công của những ánh sáng kiếm sắc bén, hai người đó đều bị thương nặng, máu văng khắp nơi này làm hai người đó không thể không tiếp tục dùng đến tinh mang nhằm dựa vào sức mạnh của Tinh Thần để gắng gượng chạy trốn Mọi người nhìn thấy cảnh đó thì thở phù một hơi.

Xem ra người chiến thẳng cuối cùng của vùng đất thí luyện đã không còn duyên với Nghiêm Trác Văn nữa, nếu thánh tử đệ tứ này mà còn tiếp tục điên cuồng phát ra sức mạnh của tinh mang thì sau này sẽ rất khó có thể bù đắp lại Mà trong trận quyết đấu sau cùng thì tinh mang mới là thứ quan trọng nhất.

Tân Trạm nhìn hai người đó thua cuộc lùi về sau như chó nhà mất chủ thì cũng từ từ thu lại kiếm ý, anh hít một hơi sâu, tận sâu trong đáy mắt thoáng qua vẻ mệt mỏi.

Lúc chiến đấu, Tân Trạm tỏ ra vô cùng mạnh mẽ nhưng trên thực tế việc khống chế hàng ngàn thanh phi kiếm, dù cho một nửa trong số đó là kiếm bỏ thì cũng là một việc cực kì khó khăn.

Nếu không phải trước đó anh đã tắm hồ kiếm và hít no kiếm ý thì trận này tuyệt đối sẽ không dễ dàng như thế.

Tân Trạm từ từ đáp đất trong sự vây quanh của những thanh phi kiếm, dáng người thẳng đứng của anh đứng trên đỉnh núi khiến rất nhiều võ giả phải thảng thốt và thất thần.

Trận này đã tuyên bố sự trở lại của Tân Trạm.

Vốn dĩ bọn họ tưởng rãng dù cho Tân Trạm may mắn sống sót thì cũng không dám bước chân vào khu vực trung tâm nữa.

Dù sao thì Triệu Lam Sơn, Trương Quốc Tuấn và Đổng Thiên Thành đều là kẻ địch của anh Nhưng Tân Trạm vẫn cứ quay lại, hơn nữa với khả năng chiến đấu kinh người thể hiện trong trận đánh này, anh đã khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

“Xem ra, vị trí Thiên Kiêu số một lần này vẫn còn phải tranh giành”