Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 581




Chương 581

“Thích mùi nước hoa, không lẽ là bọn họ tu luyện tập thể gì đó, cần có công pháp à?” Một người đề ra.

Một tên quản lý không nhịn được đưa mắt nhìn qua rồi trừng mặt lườm một cái, người kia vội vàng ngậm miệng lại.

“Hừ! Cả người toàn mùi ghê tởm mà còn không cho người khác nói!” Một tên đàn ông cao to bịt mũi nói. Khí thế của Võ Tông cấp cao đột nhiên toát ra khiến tên quản lý kia sợ hãi, bản thân hắn cũng chỉ là một tên Võ Tông cấp thấp mà thôi.

Tám hội trưởng cố nén giận trong lòng nhưng lại không hề rằng nói một lời, cũng chẳng còn cách nào khác vì tất cả bọn họ đều đang chột dạ

Không biết cái dâu đen kia là thứ quái quỷ gì mà cho dù bạn họ có dùng cách gì cũng không rửa sạch được. Hôm nay bọn họ còn có hẹn thách đấu với Tần Trạm, bản thân cũng không thể xuất hiện với mùi thổi như thế này được, do vậy mới điên cuồng đi mua nước hoa.

Mấy trăm công ty nước hoa đều bị bọn họ mua sạch bách.

“Ha ha, dầu đen kia có tác dụng rồi.” Diệp Thành đứng một bên nhạo báng “Đám người này cũng không đần lắm còn biết dùng nước hoa. Tiếc là muốn loại bỏ mùi của máu con Thiên Rệp cũng không có dễ như vậy.” Diệp Thành cười lạnh nói.

Lúc nói chuyện, đại hội trưởng đã đi tới trung tâm quảng trường.

Tần Trạm cũng chậm rãi đi ra.

Hai người nhìn thẳng vào mặt đối phương, cả hai cùng nhận ra sát khí trong mặt đối phương.

Một cơn gió lốc nổi lên khiến quảng trường khỏi bụi mịt mù Hai người không ai nhường ai, khí thế va mạnh vào nhau, sau đó nổ tung. Tân Trạm nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước. Đại hội trưởng cũng lùi về sau một bước.

Hai người ngang tài ngang sức với nhau.

Trong mặt đại hội trưởng hiện lên sự khiếp sợ, phải biết rằng ông ta chỉ còn nửa bước nữa là tiền vào Hóa Cảnh, mà Tần Trạm cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

Ông ta chỉ muốn thăm dò năng lực của Tân Trạm nên không dùng toàn lực, nhưng cũng có thể thấy được rằng thực lực của Tân Trạm không hề kém.

“Không hổ danh là đệ nhất thiên tài, Tân Trạm cậu đúng thật là cũng có chút thực lực đẩy!” Đại hội trưởng nheo mắt lại, nói.

“Nhưng cậu lại lấy trứng chọi đá, khiêu khích Hiệp hội võ đạo thủ đô. Xuất phát từ lòng mến mộ người tài giỏi của tôi, nên nếu bây giờ cậu dẫn người rời đi, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết cả.” Đại hội trưởng nói một cách sâu sắc, giống như bậc bề trên khuyên bảo đảm thanh niên trẻ tuổi.

“Ông sợ rồi?” Tân Trạm cười lạnh nói.

“Cậu nói cái gì?” Đại hội trưởng sửng sốt.

“Nếu bây giờ các người quỳ xuống sám hối, sau đó lấy chết tại tôi, tôi sẽ suy nghĩ đề các người toàn thấy. Tân Trạm lạnh lùng nói.

Mấy vị hội trưởng mặt đều tái mét lại, bọn họ không ngờ Tân Trạm lại có thể kiêu ngạo đến mức này.

“Tần Trạm, cậu tự tin đấy!” Đại hội trưởng cười lớn, đôi mắt ông ta thoảng hiện lên sự giảo hoạt “Nếu cậu đã tự tin như thế, vậy cậu có dám đánh cuộc hay không? Một mình cậu đấu với ba vị hội trưởng do Hiệp hội võ đạo cử ra, dám ứng chiến không hả?”

Ông ta vừa dứt lời, hội trưởng thứ năm, thứ bảy và thứ tám đồng thời đứng dậy, khí thể kinh người.

“Ông muốn tôi một chọi ba?” Tân Trạm hỏi một cách lạnh lùng.

“Cậu không phải thiên tài hay sao? Thiên tài đều có thể vượt cấp giết địch, lấy một địch mười. Ba người cũng chẳng phải nhiều lãm nhỉ? Hay là cậu sợ rồi?” Đại hội trưởng khiêu khích Tân Trạm. Tân Trạm chớp mắt, dường như đang suy từ những lời ông ta nói.

“Mấy người sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ Ai muốn đánh cược với mấy người!” Hứa Bắc Xuyên không thể nghe tiếp được nữa.

“Sư phụ, anh không cần để ý đến bọn họ, đây là cái bảy của bon ho do!”

“Sao sợ thế? Không phải sư phụ của cậu là thiên tài hay sao?

Chẳng có chút dũng cảm nào cả!” Một tên quản lý của Hiệp hội cũng nhảy ra trào phúng “Con mẹ nó! Nếu ông dũng cảm như thế thì một mình bước ra đây, chúng ta đấu với nhau!” Hứa Bắc Xuyên hét lên, tên quản lý kia sợ đến mức co rúm người lại, nhanh chóng chui người vào đám đông.

“Nếu tôi đồng ý thì được lợi gì?” Tần Trạm hỏi.

“Tôi có thể đảm bảo khi chúng ta quyết đầu, chúng tôi sẽ không tra tấn mẹ cậu.” Đại hội trưởng mặt nở nụ cười, đứng trước mặt Tần Trạm nhỏ giọng nói.

Con người Tân Trạm co rụt lại.

“Được, tôi chấp nhận lời thách đấu của ông.

“Sư phụ!” Hứa Bắc Xuyên cùng với đám người Âm Thuận khiếp sợ

Đám đông thì xôn xao không thôi, bọn họ không ngờ rằng Tân Trạm muốn lấy một chọi ba, dù sao ba người bên đối phương đều đã đạt cảnh giới Đại Võ Tông cao phẩm.

Đại hội trưởng lùi về phía sau mấy bước rồi vung tay lên, một tên thuộc hạ đi về phía Hiệp hội võ đạo, ba vị hội trưởng đồng loạt đứng lên.

“Kiêu ngạo đẩy, vậy đi chết đi!” Vị hội trưởng thứ bảy cười lạnh một tiếng, bà ta rút ra một thanh trường kiểm, bay về phía Tân Tram. Vị hội trưởng thứ năm và hội trưởng thứ tám cũng từ hai bên ao ra, tạo thành thế giáp công.

Tân Trạm cực kỳ bình tĩnh, bàn tay lật một phát lấy ra kiểm

Thanh Đồng sau đó giơ tay cản lại chiêu công kích của vị hội trưởng thứ bảy, sau đó quay lưng lại tránh nắm đấm xé gió của vị hội trưởng thứ năm.

Nhưng sau đó anh liên nhíu mày lại, quay người vặn người sau

Vèo, vèo vèo lai.

Mấy chiếc phi tiêu bay lướt qua người Tân Trạm, cắt vài nhất lên bộ quân áo của Tân Trạm.

“Chút thực lực ấy mà cũng dám sỉ nhục Hiệp hội võ đạo chúng tao!”

Vị hội trưởng thứ tám trào phúng rồi vung tay lên.

Ba chiếc phi tiêu vậy mà lại bay ngược về, lao về phía lồng ngực của Tần Trạm.

Cùng lúc này vị hội trưởng thứ bảy cũng rút kiếm đâm về phía yết hầu của Tân Trạm.

Hai tay của vị hội trưởng thứ năm rung lên, ông ta đột nhiên nhảy bật lên, rồi sau đó hưởng quyền đấm mạnh về phía đầu của Tân Trạm.

“Chết đi!”

Ba người phối hợp ăn ý, động tác cực kỳ hung ác, hiển nhiên đây là sát chiều mà bọn họ đã luyện tập từ trước.

Đám người xung quanh nín thở.

Tân Trạm lại chẳng chút sợ hãi, thuật thành thể đột nhiên bùng

Cả người anh toát ra ánh sáng màu vàng đen, Tần Trạm hét lớn no. một tiếng, một quyền hưởng lên trời, thắng về phía năm đầm của vị hội trưởng thứ năm.

“Thánh nhân chi quyền

Bùm một tiếng, vị hội trưởng thứ năm trực tiếp bị đánh bay. Ba chiếc phi tiêu lao tới người Tân Trạm vậy mà lại bị bắn ngược trở về

Thanh kiếm của vị hội trưởng thứ bảy đâm vào người Tân Trạm tạo ra những tia lửa, bà ta vô cùng kinh ngạc. Tân Trạm lập tức nhắc một chân lên, vị hội trưởng thứ bảy kêu một tiếng bán ra ngoài.

Bóng người Tân Trạm lỏe động, chớp mất một cái anh đã đứng trước mặt vị hội trưởng thứ tám. Vị hội trưởng thứ tám không kịp phản ứng đã bị đả một củ vào ngực, rồi bay ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt cả ba vị hội trưởng đã bị đánh bay, hai vị hội trưởng thứ năm và thứ bảy hơi thở không ổn định, còn vị hội trưởng thử tâm khụ một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi.

“Chỉ vậy thôi à?” Tân Trạm cười lạnh, đứng thẳng ở trung tâm, dáng vẻ vô cùng nhẹ nhàng. Tất cả mọi người đều chấn động, Tần Trạm lấy một chọi ba, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã đánh bại ba vị hội trường Đại Võ

Tông! “Chú ba, chú sáu, cùng nhau lên!” Khuôn mặt của đại hội trưởng vô cùng âm trầm, hai bóng người đứng bên cạnh ông ta bước ra, lao thẳng về phía Tân Trạm.

Ba vị hội trưởng còn lại giận dữ hét lên một tiếng, lại lao đến. Lúc này đây, Hiệp hội võ đạo Thủ đô cũng chẳng để ý tới quy củ nữa, lấy năm chọi một

Đối mặt với năm vị hội trưởng, đôi mắt của Tân Trạm vẫn chỉ có sự khinh thường.

Anh bây giờ, chỉ cần dưới Hóa Cảnh thì không ai có thể đánh bại anh được.

Anh hét lớn một tiếng, giơ ra kiếm Thanh Đồng. Thận kiểm khẽ rung rung giống như cực kỳ hưng phấn.

Chu thiên thập tam trảm

Chiêu thức này là do cha của Tân Trạm sáng tạo ra, chỉ cần tu luyện đến đỉnh cấp có thể chém được cả thiên đạo

Tân Trạm bây giờ đã tu luyện đến trảm thứ bảy

Linh khí cuốn quanh thanh kiếm Thanh Đồng, có vô số ảnh sáng tụ tập nơi mũi kiếm, trong nháy mắt thanh kiểm sáng như sao trời.

Theo tiếng hét lớn của Tần Trạm, trường kiểm cũng gào thét bổ xuống. kiếm khí lập tức cũng mạnh mẽ phóng ra, biến thành mười hin đạo kiểm khi sắc bên, bắn ra bốn phía xung quanh.

Trảm thứ bảy vừa hay chính là kiếm chiêu phạm vi, mỗi một đạo kiểm khi đều có thể chém định chặt sắt, giết chết một Võ Tông.

Bum, bum, bum! kiếm linh bay múa điên cuồng, chuẩn xác nhậm về phía năm vị hội trưởng

Sắc mặt năm người lập tức thay đổi, từ bỏ tấn công Tân Trạm, cố gắng ngăn cản kiểm khí

Nhưng căn bản đều vô ích.

Năm người như những chiếc diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, rồi rơi xuống đất, tạo thành những chiếc hổ thũng cực kỳ lớn. Tất cả mọi người vây xem đều vô cùng sợ hãi, kinh ngạc.