Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 457




Chương 457

Biệt thự nhà họ Chúc, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.

Ở thủ đô rất khó có thể tìm được một nơi như vậy.

“Chà, biệt thự này thật sự rất rộng lớn đó.” Diệp Thành vừa vào cửa đã ngó nghiêng khắp nơi: “Cô Chúc, tổ tiên nhà cô có… cao nhân gì đó không?”

“Có.” Chúc Diêu cười nói.

“Cô Chúc, mộ tổ tiên nhà cô ở đâu thế?” Diệp Thành liếm môi nói.

Chúc Diêu chỉ về chỗ xa xa nói: “Ban an ninh.”

Diệp Thành nhất thời sợ run cả người, xua tay lia lịa nói: “Làm phiền rồi.”

“Tiếp theo có kế hoạch gì không?” Chúc Diêu cười hỏi.

Tần Trạm trầm giọng nói: “Tôi định đến nước Mỹ.”

“Đến nước Mỹ?” Chúc Diêu hơi ngạc nhiên: “Đến đó làm gì?”

Tần Trạm nói: “Tạm thời không tiện nói cho cô biết.”

Chúc Diêu cười nói: “Bây giờ anh đang trong tình huống như vậy, sợ là không thể ra nước ngoài được.”

“Đúng vậy.” Tần Trạm thở dài: “Nên tôi muốn nhờ cô chủ Chúc giúp một tay.”

“Tôi?” Chúc Diêu cười: “Tôi giúp anh thế nào?”

“Chỉ cần cô đồng ý thì nhất định có thể làm được.” Tần Trạm nói: “Với sức mạnh của nhà họ Chúc, đưa một người ra nước ngoài không phải là việc gì khó mà.” Trong mắt Chúc Diêu có vẻ hơi hoảng hốt, cô ta nhìn chằm chằm Tần Trạm nói: “Anh biết nhà tôi làm gì à?”

“Không biết.” Tần Trạm nói: “Nhưng mà khí chất trên người cô chủ Chúc không bình thường, cho dù là công chúa của thủ đô, các cô cậu chủ cũng kém xa.”

Chúc Diêu không khỏi cười, cô ta không trả lời câu nói của Tần Trạm, nhưng lại có vài phần ngầm thừa nhận.

“Tất nhiên, tôi cũng chỉ là thuận miệng nói, nếu cô Chúc không đồng ý thì cũng không sao.” Tần Trạm cười nói.

Đúng lúc này ngoài cửa bỗng vang lên tiếng dừng xe.

Sau đó thấy một người đàn ông vội vàng xuống xe.

Bước chân của anh ta mạnh mẽ uy vũ, một khí chất cao cấp đập vào mặt.

Sau khi thấy rõ gương mặt của người tới, mày Tần Trạm nhất thời nhíu lại.

“Đằng Ngạo?” Chúc Diêu cũng có vẻ kinh ngạc: “Không phải anh đang bế quan sao?”

Đằng Ngạo lạnh giọng nói: “Xuất quan rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Mắt Chúc Diêu lóe lên vẻ kinh ngạc.

Đằng Ngạo không nói gì, anh ta nhanh chóng đi đến trước mặt Tần Trạm, lạnh giọng nói: “Tần Trạm, thật là trùng hợp mà, tôi đang tìm anh đây.”

“Anh cũng đến giết tôi?” Tần Trạm hơi híp mắt: “Xem ra tất cả mọi người dưới gầm trời này đều thích giậu đổ bìm leo.”

“Giậu đổ bìm leo?” Đẳng Ngạo nhíu mày: “Anh có ý gì?”

“Đừng giả vờ, bây giờ thực lực của sư phụ tôi đã mất hết, không phải là anh đang tận dụng cơ hội này sao?” Hứa Bắc Xuyên cười lạnh một tiếng nói: “Anh còn càng kỳ lạ hơn Kiều Thành, vậy mà lại kết thúc bế quan sớm đến giết sư phụ tôi.”

“Mất hết thực lực?” Chân mày Đằng Ngạo lại càng nhíu chặt hơn, anh ta lạnh lùng nhìn Tần Trạm nói: “Tần Trạm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Trạm đánh giá vẻ mặt của Đằng Ngạo, thấy anh ta cũng có vẻ không nói dối.

“Anh thật sự không biết gì sao?” Tân Trạm cau mày nói.

Đằng Ngạo hừ nói: “Tôi kết thúc bế quan sớm đến thủ đô, mấy người nói chuyện cái gì mà thực lực mất hết, tôi hoàn toàn không biết gì.”

Chúc Diêu cười nói: “Anh Đằng, mời ngồi.”

Đằng Ngạo trừng mắt liếc nhìn Tần Trạm, trong lòng không phục ngồi xuống.

Sau đó Chúc Diêu giải thích những chuyện đã xảy ra cho Đằng Ngạo nghe một lần.

Sau khi nghe xong Đằng Ngạo nhất thời đứng lên.

Anh ta chỉ vào Tần Trạm nói: “Tôi vì anh nên mới bế quan sớm, là vì muốn giết anh, bây giờ anh lại nói với tôi anh là một tên phế nhân?”

Tần Trạm giễu cợt nói: “Chuyện này không phải là một cơ hội cho anh sao?”

“Đánh rắm con mẹ anh!” Đăng Ngạo giận tím mặt: “Đằng Ngạo tôi là một kẻ bắt nạt kẻ yếu sao! Nếu như tôi muốn giết anh thì đâu cần ngay bây giờ. Tần Trạm chờ anh khôi phục thực lực, tôi sẽ đánh thắng anh một cách đàng hoàng. Tôi muốn để cô Chúc biết, giữa tôi và anh chênh lệch đến mức nào.”

Trong lòng Tần Trạm không khỏi giật mình. Mặc dù anh không thích Đằng Ngạo nhưng mà Đẳng Ngạo này mạnh hơn Kiều Thành không biết bao nhiêu lần.

Mặc dù bản thân Đằng Ngạo cũng có cảm giác ưu việt trời sinh, nhưng mà trong võ đạo thì anh ta vẫn là một con người đàng hoàng.

“Được.” Tần Trạm gật đầu: “Tôi sẽ cho anh cơ hội này.”

Đằng Ngạo cười lạnh nói: “Tần Trạm, tốt nhất là anh đừng chết quá sớm, nếu không đâu còn vui nữa.”

Sau khi bỏ lại những lời này, Đẳng Ngạo quay đầu bước đi.

Lúc anh ta đi đến cửa, lại chỉ vào Tần Trạm nói: “Tôi cảnh cáo anh, anh mà có can đảm đụng đến cô chủ Chúc, bây giờ tôi sẽ giết anh.”

Nhìn bóng lưng Đằng Ngạo rời đi, Tần Trạm không khỏi cười nói: “Đằng Ngạo này, vậy mà lại là một người có cốt khí.”

Ở đất nước này, Đằng Ngạo được khen là thiên tài số một, người như vậy thật sự là hy vọng có một đối thủ.

“Trái lại tôi rất mong chờ được đối đầu với Đằng Ngạo” Tần Trạm cười nói.

Lúc này ở trên mặt băng ở Bắc Cực, vài vị võ tông đang tụ tập.

“Có tin gì chưa?” Tô Uyên nhìn về phía Sào Ngõa.

Sào Ngão cau mày nói: “Thật sự chúng ta đã tìm được hướng đi của cá sấu hài cốt, nhưng mà hài cốt lần này phát hiện ra yếu nhất cũng đã đến nửa bước đại võ tông, đồng thời nó sống sâu dưới nước biển mấy ngàn mét, chỉ dựa vào chúng ta vốn không làm gì được.

“Nói vị trí cho tôi.” Tô Uyên nói.

“Cô chủ Tô, cô đừng mạo hiểm.”

Sào Ngõa vội vàng nói: “Cá sấu hài cốt không phải là thứ chúng ta có thể đối phó! Năm đó một vị đại võ tông đã bị cá sấu hài cốt xé thành mảnh nhỏ, chúng ta….

“Thử một lần.” Tô Uyên hít một hơi thật sâu: “Tần Trạm vì tôi mà không tiếc mạng sống, sao tôi có thể từ bỏ chứ.”

Lúc này Sào Ngõa nhíu chặt mày, anh ta vẫn định nói gì đó lại thấy Tô Uyên vung tay lên.

Hết cách, Sào Ngão không thể làm gì hơn là dẫn theo Tô Uyên đi về phía điểm đích.

Không biết đã đi trên biển bao lâu, hai người đi đến một nơi băng tuyết hoang tàn vắng vẻ.

Đứng dưới gió lạnh, Tô Uyên không khỏi cảm thấy thân quen.

Nơi đây, hình như là chỗ mà trước đây Tô Uyên tu luyện.

“Cô chủ, cá sấu hài cốt ở phía dưới nước.” Sào Ngão nói.

Tô Uyên gật đầu, cô không nghĩ nhiều nữa, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, dáng người thon dài nhảy vào trong nước.

“Cô Tô, cô thật sự muốn xuống dưới sao?” Sào Ngõa lo lắng nói.

“Ừm” Tô Uyên gật đầu: “Trong vò ba ngày, nếu tôi vẫn chưa ra thì anh không cần chờ nữa.”

“Cô chủ Tô.” Vẻ mặt của Sào Ngõa khó coi, anh ta muốn khuyên vài câu nhưng mà trong lòng anh ta hiểu rất rõ, Tô Uyên rất cố chấp, một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ không dễ gì bị lay động.

“Cô chủ Tô, cô nhất định phải cẩn thận đấy.” Cuối cùng tất cả những lời muốn nói đều cô đọng lại thành mấy chữ này.

Tô Uyên cũng không nhiều lời nữa, cô hít một hơi thật sâu, cơ thể nhẹ nhàng nhảy xuống, rơi vào trong nước biển.

Sào Ngõa ngồi trên bờ biển cứ lẳng lặng chờ đợi.