Chương 349 “Phù!”
Linh khí giống như từng cái vòi rồng, tùy ý hoành hành trong đan điền của Tần Trạm.
Kim đan của hung thú vô cùng nóng nảy, dường như sinh ra phản ứng bài xích với cơ thể nhân loại, điều này cũng dẫn đến việc vùng đan điền của Tần Trạm truyền đến âm thanh “Ầm ầm âm”.
Cũng may cơ thể Tần Trạm đủ mạnh để vượt qua, ngoại trừ hơi đau bụng ra thì không còn cảm giác gì khác.
Số lượng linh khí khổng lồ như thế cần một khoảng thời gian rất dài để hấp thu, vì vậy Tần Trạm đã chuẩn bị sẽ bế quan lâu dài.
Hiệp hội võ đạo thủ đô.
Trong sân huấn luyện, Chu Định và Tô Vũ đang tiến hành đợt huấn luyện cuối cùng.
“Ầm!”
Một luồng sáng chói mắt nổ tung, nắm đấm của Chu Định và Tô Vũ hung hăng đụng vào nhau.
“Ầm ầm ầm!”
Sức mạnh kinh khủng trực tiếp đẩy Tô Vũ lùi lại mấy chục bước, hai tay thì run rẩy từng cơn.
“Sư phụ!” Tô Vũ bước nhanh về phía trước, lông mày nhíu thật chặt.
Chu Định chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Vậy là đủ rồi, huấn luyện có thể ngừng, mấy ngày kế tiếp con có thể thả lỏng thật tốt.”
“Thế nhưng…” Tô Vũ há to miệng, nhưng lời còn lại cũng không nói ra khỏi miệng.
Chu Định chắp tay sau lưng, có vài phần tự phụ nói: “Thầy biết con đang lo lắng điều gì. Dưới gầm trời này vẫn chưa có bất kỳ một con em trẻ tuổi nào có thể chống đỡ được một quyền của thầy. Con hôm nay, trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi cũng không thành vấn đề.”
Tô Vũ liền vội vàng gật đầu nói: “Vâng, sư phụ.”
Nhà họ Tô, trong biệt thự của ông cụ Tô.
Tô Tề Hải đang chờ trong phòng khách, sắc mặt của ông ta thoạt nhìn có chút căng thẳng.
Một lát sau, quản gia đi tới hạ thấp người nói: “Cậu tám, ông chủ kêu cậu vào.”
“Làm phiền quản gia rồi.” Tô Tề Hải vội vàng khom người, sau đó sải bước đi về phía phòng của ông cụ Tô.
Phòng sách của ông cụ Tô được xây dựng cực kỳ lớn, giống như một tòa cung điện.
Ông ta và Tô Phát là anh em ruột, nhưng tâm tính của hai người lại khác biệt như trời với đất.
“Ba.” Tô Tề Hải tiến lên, chào hỏi một tiếng.
Ông cụ Tô không ngẩng đầu lên, ông ta lật xem sách trong tay, hỏi: “Chuyện gì?”
“Ước chiến của Tô Vũ và Tần Trạm đã sắp bắt đầu rồi, con muốn mời ba đến hiện trường.” Tô Tề Hải có chút hồi hộp nói.
Ông cụ Tô không nói gì, mắt vẫn nhìn chằm chú quyển sách trong tay.
Trong phòng sách yên tĩnh thi thoảng truyền tới tiếng lật sách “xột xoạt”, mỗi khi trang sách lật một lần, căng thẳng trong lòng Tô Tề Hải lại tăng thêm một phần.
Cứ như vậy trôi qua hơn nửa tiếng, ông cụ Tô mới đặt quyển sách trong tay xuống.
“Nhà họ Tô không cho phép thất bại, con hiểu chưa.” Ông cụ Tô thản nhiên nói.
Tô Tề Hải vội vàng nói: “Ba yên tâm, Tần Trạm kia căn bản không cùng một đẳng cấp với Tô Vũ, ước chiến lần này vừa lúc là cơ hội để nhà họ Tô chúng ta thể hiện sức mạnh võ đạo, đồng thời cũng có thể gõ núi chấn hổ, chấn nhiếp những gia tộc khác.”
Ông cụ Tô chậm rãi gật đầu nói: “Trở về đi.”
“Ba, vậy ba sẽ tham gia chứ?” Tô Tề Hải hỏi dò.
Ông cụ Tô ngồi trên sô pha, hơi lim dim mắt nói: “Nhớ phái xe tới đón tôi.”
“Vâng, thưa ba!” Tô Tề Hải lập tức mừng rỡ, sau khi liên tiếp khom người thì đi ra ngoài.
Lần ước chiến này có thể nói là hot nhất trong vòng năm mươi năm gần đây ở Việt Nam.
Lúc cách ước chiến còn năm ngày đã có vô số người tới thủ đô.
Ở vùng ngoại ô thủ đô, có một cô gái mặc áo choàng đen đang đứng đây chờ đợi gì đó.
“Cô Tô.”
Một người đàn ông cao to sải bước đi tới trước mặt cô ấy.
“Những người khác đang trên đường chạy tới.” Sào Ngõa chắp tay nói.
Tô Uyên nhẹ gật đầu, gương mặt của cô ấy bị lụa đen bao phủ, chỉ chừa ra một đôi mắt.
Ở đây càng lúc càng tụ tập nhiều người, mặc dù bọn họ đều thu liễm hơi thở nhưng đã mang đến cảm giác áp bách mạnh mẽ.
“Cô Tô, làm vậy có phải quá mạo hiểm hay không?” Sào Ngõa cau mày nói: “Theo tôi được biết, lần này hiệp hội võ đạo thủ đô cũng sẽ tham gia vào, huống chi chưa chắc Tần Trạm đã thua.”
Tô Uyên nói khẽ: “Chính vì có hiệp hội võ đạo thủ đô tham gia nên tôi mới càng thêm lo lắng. Đây rất có thể là ván cờ chết chắc.”
Nếu như Tần Trạm thắng, dưới sự điều khiển của nhà họ Tô, rất có thể hiệp hội võ đạo thủ đô sẽ trực tiếp bắt người.
Nếu như Tần Trạm thua, vậy nhất định Tô Vũ kia sẽ ra đòn chí mạng.
“Cô Tô, cô xác định phải làm như vậy sao?” Sào Ngõa nhíu mày thật chặt hỏi.
“Tôi đã sắp xếp xong tuyến đường bỏ trốn rồi.” Tô Uyên nói: “Chỉ cân cứu được người, lập tức rút khỏi Việt Nam.”
“Vâng.” Sào Ngõa thấy thế cũng không nói nhiều nữa.
Trong bóng đêm, hơn mười người lướt đi như bay, tiến vê phía phụ cận của hiệp hội võ đạo thủ đô.
“Đứng lại.’ Đúng lúc này, một giọng nói xa xôi truyên tới, sau đó liền nhìn thấy một bóng người xinh đẹp chặn đường của bọn họ.
Mọi người lập tức dừng bước, cảnh giác nhìn vê phía người này.
Tô Uyên nhíu mày, cô ấy tiến vê trước một bước, thấp giọng hỏi: “Phủ chủ phủ Dược Thần, mời bà tránh ra.”
Phủ chủ nhìn Tô Uyên, thản nhiên nói: “Tô Uyên, cô cho rằng như vậy là tôi không nhận ra cô rồi hả?”
Gương mặt Tô Uyên lập tức hơi thay đổi, cô ấy trâm giọng nói: “Phủ chủ, nếu như bà đã nhận ra thân phận của tôi, xin mời bà tránh ra cho.’ Phủ chủ hừ nhẹ nói: “Tô Uyên, tôi biết cô sốt ruột cứu người, nhưng việc này chẳng khác gì chịu chết.”
“Vào ngày đầu tiên các người nhập cảnh, Diệp Thiên Vọng đã nhìn chằm chằm các người rồi.” Phủ chủ thản nhiên nói: ‘Một khi các người có hành vi gì bất hợp pháp, Diệp Thiên Vọng sẽ ra tay. Cô cảm thấy mình có thể là đối thự của Diệp Thiên Vọng sao?”
Nghe thấy cái tên “Diệp Thiên Vọng”
này, sắc mặt của mọi người lập tức trở nên hơi trắng bệch.
Cái tên này với bọn họ mà nói, lực chấn nhiếp quá mạnh mẽ, không có ai muốn là kẻ địch với Diệp Thiên Vọng.
Phủ chủ tiếp tục nói: “Đừng thử đối đầu với ông ta, nếu không sẽ chết rất thảm đấy.”
Tô Uyên cắn răng, bỗng nhiên cô quỳ một chân xuống đất, thấp giọng nói: “Phủ chủ đại nhân, xin bà hãy ngăn cản Tần Trạm, đừng để anh ấy tham gia ước chiến lần này.”
Phủ chủ khẽ hừ một tiếng, nói: “Cô cảm thấy cậu ta sẽ nghe sao? Việc đã đến nước này, đã sớm không còn đường lui nữa rồi.”
“Trở về đi.” Phủ chủ khoát tay: “Tần Trạm sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Tô Uyên còn muốn nói gì đó, nhưng phủ chủ đã phất tay ngắt lời cô ấy, thả nhiên bảo: “Yên tâm đi, tôi sẽ cho cô một Tần Trạm hoàn chỉnh.”
Sau khi vứt ra những lời này, phủ chủ liền chậm rãi đi về phía trước.
Chỉ trong khoảnh khắc, bóng dáng của phủ chủ đã biến mất tăm mất tích.
“Cô Tô, chúng ta làm sao bây giờ?’ Sào Ngõa nhíu chặt mày hỏi.
Tô Uyên suy nghĩ một lát, căn răng nói: “Nghe theo sắp xếp của phủ chủ, trở về đi.”
“Vậy còn cô?” Sào Ngõa hỏi.
Tô Uyên lạnh giọng bảo: “Đừng nhiều lời, đêm nay xuất cảnh đi.”
“Cô Tô, vậy cô phải cẩn thận một chút.” Sau khi mọi người chắp tay thì nhanh chóng biến mất trong đêm tối.