Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2398




Chương 2396

“Nhưng hiện tại chúng ta phải làm sao đây? Có mười cái phải chọn ra một, chuyện này khó quá đi mất:’ Phù Ma nói.

“Không vội. Chúng ta cứ đi xem trước đã rồi nói sau”“

Tân Trạm hít sâu một hơi, tạm thời nén giận, thu hết mười cái rương bảo vật xếp ra trước mặt thành một hàng.

“Thú vị đấy. Tên nhóc này muốn nhìn ra sự khác nhau bên trong đó, nhưng mà vô dụng thôi.”

Trong không gian màu xám, Sí Ma nhếch miệng cười to như thể nhìn thấy bộ dạng đau khổ vò đầu bứt tai của Tân Trạm.

“Ngạn Tiên, phải chọn một trong mười cái, ông nói xem cậu ta có thể có bao nhiêu cơ hội chọn đúng? Tôi cảm thấy cậu ta chẳng có cơ hội nào cả”

Ngạn Tiên lại chỉ cười mà không nói, nhìn vào bên trong.

“Những chiếc rương này đều giống nhau như đúc, hoàn toàn không thấy có điểm gì khác nhau cả”

Sau một hồi quan sát rất lâu, Tân Trạm cũng lắc đầu.

Hơn nữa bên trong rương bảo vật này có một tấm chắn tiên khí khiến cho thần thức không thể xuyên thấu vào bên trong, cho dù vận dụng tiên khí cũng không được.

Mà bên ngoài lại có vỏ rương che phủ, bất kể là Thiên Minh Nhãn hay là mắt thần cũng không thể nào mở được.

“Hơn nữa vỏ ngoài này lại là loại gỗ gì đó.”

Tân Trạm nheo mắt lại, cầm lấy một cái rương bảo vật.

Sau khi anh tự mình thử một chút, vật này cực kỳ cứng rắn, không lộ ra một chút khe hở nào cả.

Cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có một phần mười cơ hội có thể lấy được bằng cách suy đoán thuần túy.

“Có cần thử Phệ Thiên Trùng không?”

Trong lòng Tân Trạm hơi nảy lên. Rương bảo vật này rất kiên cố, nhưng Phệ Thiên Trùng còn có thể gặm cắn được cả tiên ma.

Dù sao cũng đoán được, nếu Phệ Thiên Trùng phá hỏng vật này, cùng lắm thì cái thứ mà anh muốn cũng mất thôi.

Hạ quyết tâm như vậy, Tân Trạm gọi ra một con Phệ Thiên Trùng từ không gian nuôi trùng trong lòng bàn tay của mình, sau đó trùng này nhẹ nhàng gặm một miếng trên rương bảo vật.

Tiếng lách cách vang lên khẽ khàng, rương bảo vật nhất thời bị Phệ Thiên Trùng cắn một mảnh nhỏ.

“Hả?”

Tân Trạm cũng nhướng mày.

Không phải vì Phệ Thiên Trùng gặm căn rương bảo vật mà là bản thân anh mệnh lệnh cho nó cắn một miếng thử xem sao, nhưng Phệ Thiên Trùng này lại kích động cắn đến ba bốn miếng.

Trông bộ dạng này hoàn toàn không phải là tấn công theo sự ra lệnh của anh mà giống như đang ăn cơm.

“Chất liệu gỗ được sử dụng cho rương bảo vật này có thành phần của bổ thiên kim thạch?”

Trái tim Tân Trạm lập tức đập mạnh.

Bổ thiên kim thạch này là một trong những linh khoáng thạch cứng nhất trên thế giới, mà rương bảo vật này cũng có tính chất cực kỳ cứng rắn, thậm chí thanh kiếm đồng còn không thể chém được ra dấu vết nào.

Nói như vậy, trong này có bổ thiên kim thạch cũng không có gì lạ cả.

Nhưng vậy chẳng phải có nghĩa, toàn bộ nơi mà bản thân anh đang ở đây đều là đồ ăn của Phệ Thiên Trùng hay sao?

Phát hiện này khiến cho đôi mắt Tân Trạm sáng bừng lên.

Chất liệu của rương bảo vật này là bổ thiên kim thạch, vậy chính mình cần gì phải lãng phí sức lực cho đám Phệ Thiên Trùng ăn tử kim linh tệ chứ, tìm kiếm linh khoáng thạch phiền phức như vậy làm gì.