Chương 2320
Nhờ Tân Trạm mới vượt qua được trận pháp nên họ thành tâm thành ý chắp tay bội phục anh.
Ông ta dành cả đời để nghiên cứu trận pháp nhưng không ngờ đã ba ngày trôi qua mà bản thân vẫn không không mở được trận pháp này. Mà chàng trai trẻ này chỉ cần thời gian khoảng một nén nhang là đã có thể đi qua được trận pháp này rồi.
“Trình đạo hữu, thực ra tôi vẫn rất tò mò. Tại sao tôi có thể nhìn rõ ảo trận nhưng khi đặt chân xuống thì lại đi nhầm?” Lão Tùng vẫn luôn canh cánh trong lòng về sự thất bại của bản thân.
“Đúng là ông không hề đi sai. Chỗ đặc biệt của trận pháp này chính là nó sẽ luân chuyển. Tại thời điểm đó, cho dù ông có nhìn xuyên được trận pháp nhưng khi ông đặt chân xuống, ảo trận lại thay đổi. Cho nên những phán đoán trước đây sẽ không còn tác dụng nữa” Tân Trạm nói sự thật.
“Nói cách khác, mỗi một bước của đạo hữu đều phải tìm hiểu lại từ đầu”
Nghe vậy, lão Tùng và lão Vân thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ càng khâm phục Tân Trạm hơn.
Tam trưởng lão bên cạnh chú ý đến bọn họ, trong lòng có chút phức tạp.
Tân Trạm có khả năng phá giải trận pháp nhưng chỉ trong vòng một nén nhang mà đối phương lại lấy đi bốn mươi phần trăm lợi nhuận của Cổ Tông. Điều này thực sự khiến ông ta đau lòng.
Sau đó đoàn người đi lên núi.
Cổ Tông là nơi ở của nhà họ Tiên. Ngọn núi này vốn không có gì nguy hiểm. Nhưng qua một thời gian dài, một số dã thú bình thường dần dần hấp thụ linh khí, sau đó biến thành một cỗ máy giết người có thực lực không tầm thường. Bên cạnh đó, trải qua quá trình sinh sản thì đã có một số lượng lớn dã thú được sinh ra.
Đám người nhà họ Diệp đều đứng lên phòng bị, sau đó giết từng đợt mãnh thú xông đến tấn công bọn họ.
Sau khi vật lộn nửa giờ, mọi người cuối cùng cũng tới được cửa động.
Lão Tùng bị thương không nặng lắm nên cũng đã khôi phục khá nhiều.
Những trận pháp sau này, lão Tùng chủ động xin đi đánh địch.
Thực ra trong lòng ông ta khá tức giận. Dù sao cũng là trận pháp đại sư có tiếng ở Bắc Vực, còn được nhà họ Diệp bỏ số tiền lớn mời đến. Kết quả, trận pháp Hộ Sơn xảy ra vấn đề khiến ông ta rất mất mặt.
Tuy không nói gì nhưng trong lòng lão Tùng cũng ôm một cục tức. Những trận pháp sau này, lão Tùng muốn tự mình làm hết mọi việc.
Gặp phải một số chuyện không đoán được, lão Tùng sẽ dò hỏi Tân Trạm, sau khi nhận được sự khẳng định của Tân Trạm, ông ta mới không nghi ngờ gì nữa rồi tiếp tục phá trận không ngừng nghỉ.
Ông ta làm vậy là để người nhà họ Diệp nhìn thấy thực lực của mình.
Cảnh đó làm cho Tam trưởng lão càng cảm thấy hối hận.
Ông ta không hề cho rằng lão Tùng có thể liên tục hóa giải trận pháp như vậy là nhờ có công lao của Tân Trạm mà ngược lại ông ta còn cho răng trước đây mình đã tính toán sai, không nên cho Tân Trạm bốn mươi phần trăm lợi nhuận từ chuyến đi này như thế.
Chàng trai trẻ này chỉ phá một trận Hộ Sơn, lại chỉ có tu vi cảnh giới phân thần, ở đây còn có mười mấy vị tu sĩ của nhà họ Diệp, cậu ta là cái gì mà dám lấy đi nhiều lợi nhuận của họ như vậy?
Khi Tam trưởng lão còn đang rối rắm trong lòng thì một tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc thì mọi người cũng đến bên ngoài sườn núi Cổ Tông.
Sau khi phá bỏ một trận pháp đơn giản, toàn bộ Cổ Tông hiện ra trước mắt khiến tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng chấn động.
Đây là một sườn dốc cực lớn, tại đây có đủ các loại kiến trúc tiên cung, nối tiếp nhau san sát một cách ngay ngắn có trật tự. Các tòa kiến trúc hội tụ với nhau, linh khí vờn quanh, khí thế khoáng đạt.
Trên bầu trời, có mây bảy sắc trôi nổi, trong không trung tràn ngập từng luồng từng luồng linh khí.
Mặc dù nơi này đã tĩnh mịch ngàn vạn năm, vắng vẻ không người, nhưng trong Tiên tông vẫn tản ra khí thế Tiên gia nên có.
Mọi người đứng trước Cổ Tông, cảm thấy bản thân như sắp tiến vào vùng thánh địa.