Chương 2262
Ông lão cảm ứng được vị trí xong thì nhất thời sắc mặt khó tin đến đỏ lên.
Căn cứ vào thiết lập của la bàn này thì chỉ khi Tân Trạm ở bên cạnh thì mới có thể phát ra tin tức được.
Vậy thì cũng có nghĩa là Tân Trạm không có ý định chờ bọn họ tìm kiếm mà muốn quyết chiến trực tiếp với Ám Ảnh Minh sao?
Hơn nữa người này điên rồi, anh dám nói là sẽ giải quyết sẽ mấy chục tu sĩ hợp thể cảnh của bọn họ chỉ trong một lần.
Đúng thật sự là điên rồi, mặc dù là ông lão cũng trải qua không ít.
Tuy nhiên, giọng điệu kiêu ngạo của Tân Trạm vẫn khiến một chút tức giận dâng trào.
Anh lấy đâu ra can đảm và tự tin để khiêu khích hàng chục cao thủ của bọn họ, hay là có cái bãy rập hay âm mưu nào ở đây?
Phải biết rằng chuyện này không hơn gì việc Tân Trạm sử dụng trận pháp sương trắng để lừa mọi người trước đó.
Tên này, không đến từ cùng một thế lực, tất cả đều đề phòng lẫn nhau và có ý tưởng bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.
Nhưng những người Ám Ảnh Minh chọn ra đều một lòng muốn giết Tân Trạm và họ cũng không sợ chết.
“Trưởng lão, chúng ta đi hay không đi?”
Mấy tên thủ hạ đứng bên cạnh cũng đứng lên theo.
“Đương nhiên là phải đi rồi, đây chính là cơ hội tốt nhất để bắt anh ta”
Ông lão khẽ híp đôi mắt lại.
Tân Trạm dám để lộ vị trí thì chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng mà nếu bỏ lỡ dịp này thì rất khó để bắt anh ta lại lần nữa.
“Nhưng chỉ sợ trong đó có bẫy”
“Người này đúng là kẻ xảo quyệt thật sự nhưng chúng ta cũng không phải là kẻ ngốc, nếu phát hiện có vấn đề thì chúng không tùy tiện tiếp cận là được” Ông già cười lạnh rồi nói.
“Thông báo cho mọi người hãy dừng việc tìm kiếm lại rồi bay thẳng đến địa điểm mà la bàn đã đánh dấu đi. Với lại hãy thông báo cho Khương công tử, chỉ cần có cậu ta ở đây thì Tân Trạm phải chết là điều không thể nghỉ ngờ rồi”
Tất cả mọi người của Ám Ảnh Minh bay lên, một vài cơn sóng chấn động cuốn đi trong gió mạnh.
Ở trên một đỉnh núi có linh mạch khoáng cách trăm dặm với bang Ngọc Huyết là nơi Tân Trạm đang ngồi xếp bằng ở đó.
Cảm giác la bàn có ánh sáng lóe ra, Tân Trạm cầm nó lên ngay.
“Bọn tôi đã t: đây, cậu đang ở đâu?” Giọng nói lạnh lẽo của ông lão Ám Ảnh Minh vang lên.
“Đừng đánh rắm, tôi đang ngồi tại chỗ và không nhúc nhích gì cả. Lá gan của các người nhỏ như vậy thì tốt hơn là cút khỏi đây càng sớm càng tốt.”
Tân Trạm cười lạnh một tiếng, anh đáp lại không chút khách sáo, sau đó anh đánh một đạo linh khí vào lần nữa để thống báo vị trí của mình cho đối phương.
“Người này thật sự vẫn dám đứng ở đó.”
Khi ông lão nhận được truyền âm thì đồng tử co rút lại.
Đương nhiên ông ta còn chưa đến được nơi mà Tân Thành nói, nhưng ông ta lo lắng đối phương sẽ đùa giỡn mình nên cố ý thử.
Kết quả, ông ta không ngờ là Tân Trạm lại kiêu ngạo như vậy, muốn tiêu diệt hết bọn họ một lượt.
“Mọi thứ đã được chuẩn bị tốt hết chưa?”
Chỉ còn cách Tân Trạm khoảng một trăm dặm nữa thì ông lão cảm thấy bất an rồi nói với cấp dưới.