Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2257




Chương 2256

Quy mô thế này, có khi cũng có thể so được với một trăm nghìn con Phệ Thiên Trùng của Mộ Dung Ly.

“Tân Trạm, chúng ta đi thôi.”

Ra khỏi sơn cốc này, Ngô Bình Nhi vốn tính chờ Tân Trạm lấy thuyền bay Tử Quang ra, nhưng lại thấy Tân Trạm đột nhiên dừng bước, đứng yên tại chỗ thì không khỏi sững sờ.

Tân Trạm quay đầu, nhìn cô ta ra hiệu im lặng.

Trong lòng Ngô Bình Nhi lập tức run lên, sau đó, cô ta cũng chú ý tới điểm sáng trên ấn đường của Tân Trạm đột nhiên sáng lên, sau đó một ngôi sao vỡ vụn.

Một giây sau, Tân Trạm đã biến mất ngay tại chỗ.

“Hỏng bét, mình đã bị phát hiện rồi sao? Nhưng cái tên này rõ ràng chỉ là cảnh thân phó phân, làm thế nào phát hiện được mình chứ?”

Bên ngoài mấy nghìn trượng, một tu sĩ ẩn thân ở trong bóng tối nhìn thấy Tân Trạm biến mất thì biến sắc, bay về phía Sau.

Lúc này hắn ta còn rất phấn chấn, tìm nguyên một ngày, vốn cho răng Tân Trạm đã không còn ở đây, nhưng không nghĩ tới vừa mới lúc nấy, la bàn đã có phản ứng.

Hắn ta dựa vào la bàn chỉ dẫn đi tới chỗ này, vừa mới nhìn thấy Tân Trạm xuất hiện, còn chưa kịp truyền âm, không nghĩ tới vậy mà đã bị đối phương phát hiện.

“Thật sự là gặp quỷ rồi, mình không có lộ ra sát khí, thậm chí bởi vì lo đối phương có thể phát giác được mình nên mình đã lợi dụng bí thuật quan sát, sao tên này có thể phát hiện được mình chứ?”

Tên đó điên cuồng lui lại, lòng rối như tơ vò.

Nhưng đột nhiên lòng bàn chân hẳn ta đau xót, kinh mạch đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhức mãnh liệt.

Tên đó kêu lên một tiếng đau đớn, trong nháy mắt linh khí không khoái, lập tức từ giữa không trung rơi xuống.

“Là độc trùng, cái này Tân Trạm chăn nuôi độc trùng, đặt ở bốn phía cảnh giới.”

Nam tử cắn răng từ lòng bàn chân đem vài đầu trùng thi dẫn dắt ra đến, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.

“Giết ta vài đầu độc trùng, rất đã đi”

Đúng lúc này, nam tử trước người, đột nhiên vang lên một cái để hắn thanh âm hoảng sợ.

“Tân Trạm, chết đi cho ta!”

Sau một khắc, nam tử song chưởng đánh ra, linh khí trước người hình thành vô biên hỏa diễm, hướng phía Tân Trạm quét sạch mà đi.

Nhưng hắn lại là tại đồng thời, hướng phía đằng sau phi nước đại.

Mình chỉ có hợp thể cảnh tứ phẩm tu vi, tuyệt không có khả năng là Tân Trạm đối thủ, chỉ có thể kiên trì chờ đợi trưởng lão bọn hắn đến, hoặc là hết sức chạy xa.

Bất quá nam tử không có chạy hai bước.

Một đạo cuồng bạo linh khí, như thiểm điện xuyên qua bắp đùi của hăn, lửa cháy hừng hực, bắt đầu dọc theo miệng vết thương của hắn bốc cháy lên.

Chính là viêm hoàng chỉ “Tân Trạm, ngươi xong đời, chết chắc”

Nam tử thống khổ ngã trên mặt đất, toàn thân bị ngọn lửa bao khỏa, vô luận hắn như thế nào vận dụng linh khí, đều không thể sắp tới lửa dập tắt.

Bất quá bởi vì hợp thể cảnh tu vi nguyên nhân, nhất thời bán hội còn không chết được.

“Hình như các người đang tìm tôi à?” Tân Trạm lấy cái la bàn của người đàn ông đứng cách đó không xa rồi nói một cách hơi đăm chiêu.

“Ha ha, tìm anh đấy thì sao? Anh đứng đầu Bảng giết chóc, lại giành được phần thưởng của chiến trường Tiên Ma nên ai cũng phải giết anh cả” Người đàn ông đó nói một cách đương nhiên.

Ám Ảnh Minh đuổi giết Tân Trạm, chuyện đó vẫn là một bí mật. Tuy rằng đã bị Tân Trạm bắt được nhưng chắc chắn không thể để lộ được.