Chương 2220
“Ba mình truyền cho mình ba chiêu thức kiếm pháp, lúc này vẫn chưa đủ trình độ để sử dụng, nhưng mà mượn một ít phương pháp cũng có thể bắt chước ra được”
Nhìn thấy sương mù màu trắng chậm rãi dâng lên, Tân Trạm ngồi xếp bằng trong trận pháp, nuốt tiên đã bổ sung linh khí, dần dần biến mất không thấy.
VùI Không được bao lâu, một lão giả mắt tam giác đột nhiên dừng lại ở vị trí cách trận pháp không xa.
Ông ta lơ lửng giữa không trung, ánh mắt cẩn thận quan sát bốn phía.
“Cột sáng ở phía trước, đúng vậy, chính là ở đây, vận may của lão đây thật không tệ”
Trong lòng ông già mừng như điên.
“Bốn phía không có dấu vết đánh nhanh, chứng tỏ lão đây là người đầu tiên đến, mà người này tạo ra trận pháp, hiển “Nếu là bậc cường giả như Khương Thời Miễn thì tuyệt đối sẽ không giấu mình đi”
“Xem ra người này có lẽ cũng ngoài ý muốn, đánh bậy đánh bạ giết được ngàn linh, thậm chí có thể là bảng Giết chóc có tuổi rồi nên xảy ra vấn đề. Tóm lại ưu đãi dành cho người đầu tiên của chiến trường giết chóc sẽ là của mình”
Lão giả nghĩ như vậy bèn bay về phía đám sương trắng.
Tuy rằng trong lòng ông ta kích động nhưng cũng không ngu ngốc nhảy vào trong đó, hai tay bấm niệm thần chú, hư không lập tức xuất hiện hai con mãng xà màu đen.
Sau đó tay lảo giả khẽ cử động, hai con mãng xà này lập tức bay về phía sương trắng.
Trước tiên nên làm rõ xem bên trong là cái gì rồi chiến đấu sau cũng không muộn.
Tuy nhiên ngay giây phút mãng xà sắp bay vào đám sương trắng.
Một bóng người đột nhiên bay ra từ bên trong, lao về phía lão giả.
“Thế mà lại dám đi ra, muốn chết”
Đôi mắt lão giả phát lạnh, cảm thấy tu vi của người này không cao, ông ta cũng không kịp nghĩ nhiều mà đánh thẳng một đòn ra.
Bùm!
Bóng người ấy bị linh khí cường đại của lão giả đánh tan nát ngay giữa không trung.
“Là con rối, không hay rồi! Mình bị lừa”
Lão giả biến sắc, vội lui về phía sau.
Nhưng ngay tại khi ông ta ra đòn, Tân Trạm cũng đã bay ra ngoài.
Phát huy thuật pháp không gian, từng bước đánh về phía lão giả, một kiếm của Tân Trạm xẹt qua.
Nhưng mà kiếm Thanh Đồng cũng không chặt đứt cổ ông lão kia, bên ngoài cơ thể ông lão xuất hiện một vòng linh khí bảo vệ, kiếm Thanh Đồng chém vào lập tức bị vòng bảo vệ này bắn ngược trở về.
“Ha ha, cậu cho rằng ông lão này ngu xuẩn đi đánh lén mà không phòng bị gì à?”
Ông lão ngăn chặn kiếm quang, cơ thể bay vụt ra phía sau một đoạn, đồng thời cười lạnh không ngừng với Tân Trạm, vẻ mặt đầy bốn cợt.
“Một kẻ ở Cảnh thần Phó phân như cậu thế mà có thể nhận được con dấu, thật sự khiến lão già đây kinh ngạc, xem ra chiến trường Tiên Ma thật sự xảy ra vấn đề. Chỉ là đáng tiếc có lẽ cậu vẫn nên ngoan ngoãn giao vật ấy ra đây thì hơn”
“Vậy sao? Ông nói nhiều như vậy chẳng lẽ vẫn chưa nhận thấy tôi công kích vòng bảo vệ kia căn bản chính là muốn phá vỡ nó à?”
Tân Trạm nghe vậy cũng lắc đầu, lảo giả biến sắc.
Lời này của Tân Trạm là có ý gì?
Ông ta cúi đầu, kết quả không nhìn thì thôi, lúc này nhìn thấy, trong mắt lảo giả tràn đầy hoảng sợ.
Không biết từ khi nào, trên người ông ta đã bị vô số sâu nhỏ bao trùm, nhìn thoáng qua phải đến mấy nghìn con.