Chương 1983
Tiêu Vũ Nhượng rõ ràng là đang trêu chọc, khiến Tân Sương Nhan nhanh chóng thay đổi sắc mặt.
Cô ấy rút chiến đao của mình ra, Tiêu Vũ Nhượng vội vàng khoát tay nói: “Chỉ là nói đùa, đừng động thủ nha”
“Hừ!”
Khóe miệng Tân Sương Nhan hơi giật một cái, cái tên Tiêu Vũ Nhượng này căn bản là không ra dáng một hoàng tử chút nào, hoàn toàn có tính cách của một tên lưu manh đầu đường, thật sự không biết Tiêu Hoàng sao lại mù mắt tới mức chọn anh ta làm người thừa kế nữa.
“Chỉ là cô không có chuyện gì thật à?”Tiêu Vũ Nhượng nói tiếp: “Nếu cô không có việc gì thì tôi tiếp tục tu luyện đây, không phải cô không biết, Ngũ tổ của các người chào giá rất cao, ba ngày này tôi phải tranh thủ chút để không lãng phí”
“Tha thứ cho tôi thất lẽ rồi “Tiêu Vũ Nhượng thấy Tân Sương Nhan không để ý tới anh ta nữa thì cũng không xấu hổ, anh ta nhắm đôi mắt lại, tiếp tục tu luyện.
“Chẳng lẽ cái tên này thật sự chạy tới chỗ này hấp thụ nguyên khí trời đất thôi sao?”
Tân Sương Nhan cau mày, nhìn một hồi lâu thì phát hiện ra toàn thân Tiêu Vũ Nhượng đã đắm chìm trong tu luyện, hoàn toàn quên mình nên cô ấy lặng lẽ lui ra ngoài.
“Qủy ranh, còn muốn đấu với tôi à”
Tiêu Vũ Nhượng hơi khép mắt lại, trong mắt lướt qua một vòng ánh sáng.
Ông đây bỏ ra trả giá lớn như vậy để tiến vào Huyết Ngọc nhà họ Tân các người, nếu chỉ hấp thụ có chút nguyên khí đó thì đúng là quá thua thiệt rồi.
Bên ngoài cơ thể của anh ta hơi khép mở từng sợi khí tức, lấy cách thức khó thấy nhất mà thuận theo lòng đất tràn vào trong núi rừng khác.
Qua hồi lâu, những linh khí kia dần ngưng tụ hóa thành thân hình của Tiêu Vũ Nhượng.
Anh ta nhìn thoáng qua cái hình người còn ngồi xếp bằng trên đỉnh núi kia thì mỉm cười.
“Chiêu này gọi là ve sầu thoát xác, Tân Sương Nhan kia nhất định sẽ không nghĩ ra, bây giờ là trời cao mặc cho chim bay, biển rộng mặc cho cá bơi.”
Thân thể hơi lắc lư, Tiêu Vũ Nhượng giống như một cơn gió, biến mất trong mảnh núi rừng kia.
“Hỏng bét, mình biết cái tên này thật sự là không phải đồ tốt gì mà, anh ta lừa gạt Tân Sương Nhan, chắc chắn có toan tính âm mưu gì đó.”
Bên trong đại điện, Ngũ Tổ thấy cảnh này thì tức giận tới mức muốn giơ chân.
“Có muốn thông báo cho Tân Sương Nhan để cô ấy đuổi theo hay không?”
“Tạm thời không cần” Tứ tổ híp mắt lại lắc đầu nói: “Bây giờ chúng ta còn chưa biết cái tên Tiêu Vũ Nhượng này muốn làm cái gì, thần thức của anh ta tốt hơn Sương Nhan, một khi phát hiện ra bị theo dõi sẽ còn tung ra thủ đoạn khác nữa, nếu làm không tốt thì ngay cả tôi cũng bị bại lộ.”
“Vậy trước tiên nhìn thử xem anh ta muốn làm gì, sau đó lại hành động đúng không?” Ngũ tổ gật đầu đồng ý nói.
“Ừm, trước hết chúng ta xem thử một chút, xem cái tên hoàng tử Tiêu này muốn làm gì”
Nhìn chằm chăm cả đêm nhưng cô ấy cũng không nhận ra Tiêu Vũ Nhương có vấn đề gì.
Tân Sương Nhan vội vàng tản thần thức ra thăm dò, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bóng dáng của cô ấy bay lên đi tới một nơi cách đây vài trăm km.
Trên mặt đất, trận pháp không ngừng lưu chuyển, trong tận, Tân Trạm đang cầm một thanh tàn kiếm, đang đấu nhau với mười mấy con nguyên thú.
Những con nguyên thú này có tu vi không giống nhau, mạnh nhất là đạt tới sơ kỳ Thần Cảnh.
Nhìn qua một đống binh khi đổ vỡ kia, còn có khí tức Tân Trạm không còn mãnh liệt nữa. Tân Sương Nhan có hơi trâm mặc.
Cái tên này chắc chắn không phải mới bắt đầu tu luyện, nhìn qua hình như là chiến đấu được mấy tiếng đồng hồ rồi.
Thật sự là cũng đủ liều mạng, mình vốn dĩ để Tân Trạm nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai sẽ bắt đầu tu luyện tiếp.