Chương 1837
Trên đường đi, Tân Trạm cũng nhìn thấy không ít tu sĩ, đang đi về phía linh thuyền to ấy.
Lắng tai nghe, Tân Trạm nhíu mày lại, nhìn Tuệ Khả nói: “Tôi nghe bọn họ nói, linh thuyền này cần phải đặt trước, mua lệnh bài đi thuyền, anh đã mua chưa?”
“Mua? Anh thấy tôi là loại người đó à”
Tuệ Khả khinh thường nói: “Cướp lấy là xong, lệnh bài này không bị ràng buộc hơi thở. Lát nữa xem ai có lệnh bài, cứ đến mà cướp thôi, anh một cái, tôi một cái, không dễ dàng gì mà cướp được hai cái.”
Tân Trạm nghe xong cũng không nói nên lời.
Tuệ Khả này ăn mặc như một vị hòa thượng, ban đầu mình còn tưởng rằng đây là một vị hòa thượng thật, bây giờ mới biết Tuệ Khả hoàn toàn là tướng cướp mặc áo cà sa.
Khi nói chuyện, cả hai đã tiến ngày càng gần lại chiếc linh thuyền lớn đó.
Một trận pháp sáng lên, hai người rơi xuống mặt đất.
Đây là một nơi tương tự như con thuyền trong thành phố nhỏ, nhưng nó được xây dựng theo kiến trúc cực kỳ qua loa, giống như một thành phố có thành tường bao quanh.
Không ít các tu sĩ ở bên ngoài mà tùy ý thảo luận.
“Hầy, tôi thật sự xui xẻo, mỗi lần mở thuyền không phải đều là ngày thứ hai của tháng ba sao? Vì sao lại đổi thành ngày thứ nhất tháng ba, tôi bị trì hoãn một ngày, làm lệnh bài cũng bán sạch rồi”
Người đàn ông đó nói vô cùng đau đớn.
“Ha ha, người anh em ở đây có điều không biết, biển Qủy Kiến Sầu rất tà môn, mõi lần ra khơi đều cần phải tính toán ngày tháng, chẳng qua mấy trăm năm nay không hề thay đổi, nhưng lần này thay đổi” Một người khác cười nói.
“Sao anh lại thoải mái như vậy, anh mua được lệnh bài rồi sao?” Một người khác tò mò hỏi.
“Tôi? Tôi không mua, nhưng tôi đến đây là để mua vật liệu để chế thuốc, không hề có ý định qua biển” Người đàn ông kia lắc đầu.
Mặc dù Quỷ Hải kỳ lạ nguy hiểm, nhưng cũng vì thế mà sinh ra rất nhiều vật lặc biệt mà nhiều nơi không có, có rất nhiều tu sĩ chế thuốc hoặc luyện khí, cũng có lúc sẽ đến đây.
“Lần này có thể sẽ hỏng bét rồi, sớm hơn một ngày như thế, chẳng phải là còn nửa tiếng nửa là phải lên thuyền sao”
Tuệ Khả nghe xong, lập tức vội vã.
Linh thuyền chỉ có một con thuyền, đi tới đi lui hai mươi ngày, nếu như sai lầm, chỉ có thể chờ hai mươi ngày sau, anh nào có thể đợi được.
“Tân Trạm, anh cứ lên linh thuyền trước chờ tôi, tôi đi tìm hai tấm lệnh bài”
Tuệ Khả ra hiệu với Tân Trạm rồi xoay người đi mất.
Tân Trạm bất đắc dĩ lắc đầu, anh đi qua đám người đó, cũng tiện thể mua một vài vật đặc biệt ở Quỷ Hải do người bán hàng rong rao, đa số đều liên quan đến chế thuốc.
Sau đó, Tân Trạm liên đến trước bến tàu linh thuyền.
Khoảng cách phía trước rất xa, anh vẫn có thể cảm nhận được linh thuyền khổng lồ này, bây giờ đứng đến trước mặt mới phát hiện ra linh thuyền này gần như lớn bằng cả một quả núi.
Cao đến bảy tầng mây, cao hơn chừng mười trượng, còn chiều dài chắc gần mấy trăm trượng, xem ra nó gần như là một cái đảo nhỏ rồi.
Nhìn xung quanh linh thuyền, vẻ bề ngoài đếm không hết các hình hoa văn, từng luồng linh khí bồng bềnh, khiến cho vật ấy càng trở nên xuất trần.
Cũng giống như Tân Trạm, có không ít người tụ tập lại ngay bến, một số người đang làm giao dịch, có người thì đang châu đầu ghé tài vào nói chuyện.
“Mau tránh ra, đừng cản đường của công tử nhà ta”
Ngay lúc này, đột nhiên phía sau vang lên tiếng hô hào.
Mấy người cao lớn vạm vỡ dẫn đầu, đẩy đám người ra, phía sau là một vị công tử mặc áo màu trắng, mặt đang nở một nụ cười, đi cùng một con gái.
“Cô gái xinh đẹp quá.”