Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1719




Chương 1718

 

Nếu như sống sót đã trở thành hy vọng xa vời vậy thì còn sợ hãi sự sống chết gì chứ!

 

“Mấy con rệp các người quả thực điên rồi”

 

Tố Thế Ma Tôn cảm thấy rất ngạc nhiên, không hiểu rõ tại sao những tu sĩ này lại trở nên hung hãn không sợ chết như vậy, ông ta cười giễu, lần này bộc phát ra ma khí mãnh liệt hơn.

 

Trong âm thanh ầm ầm.

 

Đám người giống như bị núi cao đập trúng, không khống chế được bay ngược ra ngoài.

 

Cơ thể của từng tu sĩ nổ tung ở giữa không trung, hoàn toàn không chịu nổi sức mạnh này.

 

Nguyên Thần của một số người bị hủy diệt, chỉ có Nguyên Thần của một số người miễn cưỡng chạy thoát được.

 

Liễu Mộng cũng phun ra một ngụm máu tươi, Cửu Phương Linh Lung Tháp xuất hiện một vết rách to lớn không còn dùng được nữa.

 

Tố Thế Ma Tôn tiếp tục đi về phía trước thì nhìn thấy Tân Trạm đang ngồi ở trên bàn.

 

“Chậc chậc, Như Ý ông thật sự là càng sống càng trở về, đều lúc này rồi mà vẫn còn tâm tư hút linh thạch, liệu có phải đã quá muộn rồi không” Tố Thế Ma Tôn không khỏi đùa cợt nói.

 

“Ma trận Ngũ Hành.”

 

Lúc này dưới chân Tố Thế Ma Tôn đột nhiên xuất hiện năm xiềng xích giống như linh xà cuốn lấy cơ thể của ông ta.

 

Nhiếp Phong Đình bước ra từ sau một cây cột, khuôn mặt anh ta đầy mồ hôi liều mạng khống chế xiềng xích.

 

Tố Thế Ma Tôn nhìn xiềng xích ở trên người, đôi mắt không nhịn được lộ ra vẻ vô cùng chán ghét.

 

“Lại là phương pháp của con cháu Tiên tôn đáng chết, năm đó Tiên tôn đã từng dùng kỹ thuật này để vây hãm tôi, hôm nay cậu cũng dám lỗ mãng như vậy”

 

Tố Thế Ma Tôn cười giễu, hắc khí ở trên người bỗng nhiên nổ tung.

 

Trong tiếng răng rắc, tất cả những xiềng xích này đều vỡ nát, Nhiếp Phong Đình cũng bị phản phệ quỳ rạp xuống đất không khỏi phun ra một ngụm máu tươi.

 

Ma Tôn nhấc ngón tay đen nhánh lên đánh một luồng hắc khí ra ngoài bay vào trong cơ thể của Nhiếp Phong Đình.

 

Nhiếp Phong Đình lập tức hét lên đau đớn, hình như Ma Tôn muốn đối phó với sư bá của anh ta nên không vội giết chết Nhiếp Phong Đình, mà chắc chắn phải tra tấn đến chết.

 

Đi xa hơn về phía trước là uy áp truyền thừa mà Như Ý để lại.

 

Sức mạnh này giống như núi cao làm cho kẻ xông vào có cảm giác cả người vô cùng nặng nề.

 

Khuôn mặt Tố Thế Ma Tôn lộ ra vẻ khinh thường dùng một chân giẫm lên trên mặt đất.

 

Những viên gạch vàng ở phía trước đại điện vỡ tung, uy áp kia giống như pha lê vỡ tan tành.

 

“Như Ý, đã nhiều năm không gặp, để tôi xem bây giờ thực lực của ông còn mấy phần”

 

Tố Thế Ma Tôn cười to, ông ta đột nhiên bay lên, bàn tay đen nhánh bỗng nhiên chụp về phía Tân Trạm.

 

Đám người của nhà họ Sài cũng xông lại định treo cổ đám người Liễu Mộng.

 

Nhưng đúng lúc này Tân Trạm đột nhiên mở mắt, một ánh sáng thần thánh làm cho trời đất mất đi sắc màu lóe lên.

 

Đan thạch giống như núi lớn ở trước người trong nháy mắt vỡ nát, một luồng sức mạnh mạnh mẽ từ bên trong cơ thể Tân Trạm trào ra giống như như nước suối.

 

VùiI Luồng sức mạnh này giống như gợn sóng, lấy Tân Trạm làm trung tâm điên cuồng phun trào ra bốn phương tám hướng.

 

Sắc mặt của Tố Thế Ma Tôn khẽ lay động, lập tức lùi về phía sau ba mươi thước.

 

Mà cơ thể của những người nhà họ Sài va chạm với gợn sóng ngay lập tức trở nên cứng ngắc rồi hóa thành bột mịn.

 

“Sức mạnh thật là mạnh”

 

Đôi mắt Tố Thế Ma Tôn tỏa sáng nhìn chằm chằm Tân Trạm.