Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1696




Chương 1695

 

Da tu sĩ lập tức bị sương đen ăn mòn, máu tanh tung tóe, chỉ trong vài hơi thở đã bị m Khí ăn mòn, biến thành một đống xương tàn.

 

Khi mọi người nhìn thấy, tất cả đều bị sốc kinh ngạc đầu óc tê tái.

 

Bọn họ không ngờ sương đen bây giờ lại mạnh như vậy, cũng không ngờ nhà họ Tống nói là làm, không chút lưu tình.

 

“Người đó chẳng qua là muốn hỏi ông thôi, sao ông lại ra tay giết người”

 

Hai người còn lại rất tức giận, và bất ngờ lao về phía người đàn ông râu ngắn.

 

Tống Linh Thông hừ lạnh lùng một tiếng, mở to mắt ra, trong ấn đường bay ra hai đạo mệnh hồn, sau đó một hàn quang xẹt qua.

 

Bang bang! Hai đạo mệnh hồn nổ tung ngay lập tức, và hai người đàn ông bị giết ngay lập tức, xác hai người ngã xuống đất.

 

“Mọi người đừng quên, tính mạng và linh hồn của các ngươi đều ở trong tay tôi. Nếu ai còn dám khiêu khích nữa, đừng trách ông đây ra tay nhẫn tâm” Đôi mắt lạnh lùng của Tống Linh Thông quét qua đám người với giọng điệu gay gắt.

 

Ánh mắt của anh ta ta quét tới nơi nào, tất cả tu sĩ đều tránh ánh mắt, trong lòng không khỏi hối hận.

 

Nếu như ngay từ đầu tin tưởng Tân Trạm thì bây giờ đã không lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

 

Người đàn ông râu ngắn túm lấy xác hai người rồi ấn lên các ngôi sao của đội hình, sức hút của xoáy nước tăng đột ngột, linh lực của hai người bị hấp thụ hoàn toàn, cơ thể họ biến thành xác khô, và bị người đàn ông đó ném ra bên ngoài ngoại trận.

 

Trước mặt Tống Linh Thông, trên mặt đất, một đốm sáng màu đen cũng chậm rãi hình thành.

 

“Mọi người, tôi không muốn thô bạo, nhưng sau khi hắc quang hoàn toàn hình thành, chúng tôi có thể rời khỏi đây, cho nên trước khi xong, đừng có ai lại tự chuốc lấy phiền phức.”

 

Tống Linh Thông nói.

 

Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi, nhà họ Tống tàn nhẫn như vậy, ai dám làm lỗ mãng lần nữa chứ, dù có bị hút đi bao nhiêu linh lực, bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng.

 

Hơn nữa, hắc quang này có khí tức thần bí, có lẽ nó thực sự là vật thể sống.

 

Trong không gian của Như Ý Tiên Tôn, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

 

Trước cung điện, Ngọc Mặc tận tâm khắc họa hình thái đội hình Đạo tiếp theo, lần bổ sung cuối cùng. ông ta không quan tâm đến sự sống và cái chết của mọi người, ông ta chỉ quan tâm đến việc liệu đội hình vĩ đại này có thể tiêu diệt được Tố Thể Ma Tôn hay không.

 

Từng từng bên trong cung điện, nơi cáo nhất chính là bên trong kim điện.

 

Liễu Mộng, Nhiếp Phong Đình và những người khác ngồi xếp bảng và nhìn chằm chằm vào hai người Tân Trạm ở sâu trong cung điện.

 

Lúc này, trong cơ thể của Như Ý Tiên Tôn, trong biển kiến thức gần như khô càn, Tân Trạm và bà lão đang cố gắng hết sức để xua tan khí chết.

 

Công pháp mà bà lão lấy ra không thể coi là khó, Tân Trạm rất nhanh đã có thể vận chuyển.

 

Dưới nỗ lực kết hợp của cả hai, vô số linh khí phun ra và biến thành một cơn lốc sắc bén, bên ngoài nguyên thần của Như Ý Tiên Tôn, cái loại khí chết đó ngưng đọng lại thành một vỏ ngoài, một đường đường khí tức trắng xám, không ngừng xoáy tụ di tản khí ra, để nó dần dần có một vết nứt nhỏ.

 

Nhưng thời gian trôi qua, lông mày của Tân Trạm dần dần cau lại.

 

Công pháp của bà lão không có vấn đề gì, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì lớp vỏ vô hồn này cũng có thể bị phá vỡ.

 

Nhưng bây giờ bọn họ thiếu thời gian nhất.

 

Bà lão hiển nhiên cũng nhận thấy vấn đề này.

 

“Tân công tử, còn bao lâu nữa?” Bà lão hỏi.