Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1664




Chương 1663

 

“Thời gian ngủ say quá lâu rồi, làm như con kiến này không rõ ý nghĩa của hai từ Ma Tôn nữa, vừa đúng lúc lão phu dạy dỗ lại các người.”

 

Vụt vụt vụt!

 

Tốc độ của những cây đỉnh dài này nhanh như chớp, rõ ràng những tu sĩ này đã ra tay trước, nhưng những cây đỉnh sắt này lại ra sau mà đến trước, nhanh chóng đi đến trước mặt bọn họ.

 

Rất nhiều tu sĩ còn chưa kịp ta tay, liền bị những cây đinh dài đâm thủng, toàn bộ đều biến thành tổ ong, ngay cả nguyên thần cũng nổ tung.

 

Có một số cường giả đưa ra toàn bộ pháp bảo cố gắng để ngăn cản, nhưng mà cho dù bọn họ cú dùng đao kiếm chém như thế nào, thì vẫn là vật để bảo vệ như là mai rùa, lúc những cây đinh dài này tiếp cận đến gần liền biến thành sương đen, đợi đến khi đến trước mặt bọn họ mới ngưng tụ lại.

 

Khuôn mặt bọn họ lộ ra vẻ hoảng hốt, cũng không kịp để thi triển bản lĩnh của mình nữa, cây đỉnh dài màu đen liền cắm thẳng vào người bọn họ.

 

“A!”

 

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, chỉ trong chốc lát, dưới ánh mắt hoảng sợ của những người khác, mười mấy người tu sĩ xông lên, toàn bộ đều chết dưới những cây đỉnh dài màu đen kia, thực sự là làm da đầu người khác tê cứng.

 

Mà nguyên thần vỡ nát của những người này, bị cây đỉnh dài đó thay đổi thành làn sương đen rồi bao trùm lấy, toàn bộ đều đưa vào trong miệng của Tố Thế Ma Tôn.

 

Lúc này ở giữa không trung, chỉ có Tống Linh Thông đang cố gắng chống đỡ, anh ta dùng một pho tượng tỏa ra ánh sáng chói lòa, những cây đinh dày đó đều như thủy triều mà tản ra hay bên.

 

“Hừ, cho dù ông có là Ma Tôn, tôi cũng phải diệt ma”

 

Tống Linh Thông cười lạnh, cảm giác được mình có cơ hội Nếu ở trước mặt mấy trăm người, giết được Ma Tôn thượng cổ, không chỉ phá hủy kế hoạch của nhà họ Sài, mình còn có thể nổi tiếng khắp thiên hạ.

 

Trong mắt anh ta hiện lên sự tàn nhãn, cắn chặt đầu lưỡi.

 

“Chết cho tôi.”

 

Tống Linh Thông hét lớn, dùng thanh trường kiếm mà xông lên, đâm về phía Ma Tôn.

 

“Chỉ được chút tài mọn”“

 

Tố Thế Ma Tôn khinh thường mà liếc một cái, đột nhiên ông ta giơ một nhón tay ra.

 

Đầu ngón tay đó trực tiếp chém ra một nhát kiếm sắc bén.

 

“Kiêu ngạo, đây là kiếm gia truyền của của tộc Đông Hoàng tôi, không thể đánh gãy được đâu.” Tống Linh Thông tự tin mà nói.

 

Cạch cạch cạch!

 

Nhưng chỉ một lát sau, cây bảo kiếm được Đông Hoàng lưu truyền lại liền đứt thành từng đoạn nhỏ.

 

Ngón tay của Tố Thế Ma Tôn cứ như sắt thép cứng cáp nhất thế giới, đầu ngón tay đụng vào một cái, bảo kiếm liền không hề có cơ hội chống đỡ, đều biến thành tro bụi.

 

Sắc mặt Tống Linh Thông liền thay đổi, anh ta phun ra một ngụm máu, mùi mạnh về phía sau.

 

Mà ngay lúc này, lúc mọi người đều không chú ý thì có một bóng hình yên lặng mà xông lên từ phía sau mọi người lên tế đàn.

 

“Ngăn cậu ta lại.”

 

Chợt ánh mắt Tố Thế Ma Tôn vẫn luôn vênh vênh tự đắc trở nên lạnh lẽo, hét với ra phía sau.

 

Ầm ầm!

 

Hai gã vệ sĩ nhà họ Sài vừa hoàn hồn lại, định đi ngăn cản, thì hai ngọn lửa điên cuồng mà bay đến, đánh bay hai người ra ngoài.

 

“Tìm chết”

 

Nhìn thấy Tân Trạm bay đến phía lôi đài, Tố Thế Ma Tôn hét lớn, ma khí cuồn cuộn lại tăng vọt lên, biến thành một móng vuốt che kín bầu trời, âm ầm mà hạ xuống.

 

“Không thể tiếp tục được nữa”