Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1646




Chương 1645

 

“Không phải anh muốn bắt tôi sao? Sao không đến đi”

 

Nhìn thấy con ngươi trừng lớn của người đàn ông râu ngắn, Tân Trạm lạnh lùng cười một tiếng, sau đó vung tay đấm một cái.

 

Lúc trước người đàn ông này muốn đấm lật mình, bây giờ Tân Trạm cũng trả lại anh ta một đấm.

 

Rầm rầm! Uy lực của ngọn lửa bùng nổ trong cú đấm của Tân Trạm.

 

Cú đấm đó mang theo ngọn lửa che rợp trời đất, hình thành một cú đấm lửa cực lớn.

 

Cú đấm còn chưa hạ xuống thì nhiệt độ mãnh liệt đó đã khiến người đàn ông kêu một tiếng đau đớn, da thịt cả người bị thiêu nóng đỏ đến phát đau.

 

Ngay sau đó, cú đấm lửa đó hạ xuống, người đàn ông lại bay ra ngoài như thiên thạch, rơi xuống núi cát cằn cỗi, tạo nên một cái hố rất lớn, không rõ sống chết.

 

Tiếng xé gió vang lên, mấy người nhà họ Tống nhân lúc Tân Trạm đang đối phó với người đàn ông râu ngắn mà lén bay đến sau lưng Tân Trạm.

 

Bọn hộ đều là tu sĩ đến cảnh giới Phân Thần cấp tám, giở thủ đoạn hướng về phía Tân Trạm.

 

Thông qua luồng khí xung quanh ngọn lửa, đã sớm cảm nhận được ba người họ, Tân Trạm cũng không quay đầu lại.

 

Vừa nghĩ đến, ngọn lửa như gợn lên, lấy anh làm trung tâm mà điên cuồng lan ra xung quanh.

 

Ba người đó còn chưa lại gần đã bị ngọn lửa đánh trúng, kêu thảm thiết rơi xuống.

 

“Mấy người còn ai muốn lên nữa?”

 

Tân Trạm lơ lửng giữa trời, ngọn lửa vây quanh người, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn sắc mặt hoảng sợ của những bảo vệ nhà họ Tống.

 

Những bảo vệ nhà họ Tống đều khiếp sợ.

 

Thực lực của Tân Trạm bây giờ quá đáng sợ, ngay cả chúa †ể đại nhân cũng không phải đối thủ của anh, sao bọn họ dám lên được.

 

Nhưng lúc trước không phải anh là cảnh giới Phân Thần Tam sao, sao bây giờ lại mạnh như thế.

 

“Không ai ra tay thì tôi chỉ có thể chủ động tấn công thôi”

 

Tân Trạm lạnh lùng cười một tiếng, thân thể biến thành ngọn lửa đột ngột lao đến.

 

Trong ngọn lửa ngập trời, những bảo vệ đó kêu rên bay ngược lại, đều bị thương không nhẹ.

 

“Tên này không thể cứng rắn đối đầu, mau lùi lại” Có người hô lên.

 

Người nhà họ Tống nhao nhao lùi về đằng sau, Tân Trạm chỉ một ngón tay.

 

Đám yêu thú thần phục đó lao về phía người nhà họ Tống như thủy triều.

 

Ba yêu thú cảnh giới Phân Thần cấp chín cũng chiến đấu với cường giả nhà họ Tống dưới sự ra lệnh của Liễu Mộng.

 

Lần này tình hình hoàn toàn đảo ngược.

 

Không còn là nhà họ Tống đơn phương giết yêu thú, ngược lại yêu thú chiếm lợi thế.

 

“Tên nhãi giấu đầu hở đuôi kia đừng có ngạo mạn, không chỉ mình cậu có Hỏa Diễm tinh thạch”

 

Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người cũng tràn ngập lửa nhanh chóng lướt xuống đất.

 

Chỗ mà anh ta ta đi qua, những yêu thú đó đều bốc lửa trên người, thảm thiết kêu lên hóa thành hư không.

 

“Tống Linh Thông!”

 

Tân Trạm cũng nhìn thanh niên trên mặt đất.

 

Tên này nhân lúc mình đối phó ra tay với tên đàn ông râu ngắn mà nuốt Hỏa Diễm tinh thạch trong tay mình.

 

Tống Linh Thông đột nhiên bay lên, đấm một cái lửa bay đầy trời, Tân Trạm cũng không cứng rắn đỡ mà chầm chậm lùi Về sau.

 

“Tinh thạch mà anh nuốt tôi cũng có, tu vi và thuật pháp của tôi còn mạnh hơn anh, trận này tôi thắng chắc rồi” Vẻ mặt Tống Linh Thông tràn đầy tự tin, lại nhào về hướng Tân Trạm.