Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1500






Chương 1500

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

 

Những công kích đánh về phía Sài Chính Đạo đó hoàn toàn bị lốc xoáy đánh tan tác, linh khí giống như gợn sóng bình thường, lấy Sài Chính Đạo là trung tâm, điên cuồng khuếch tán ra xung quanh.

 

Bịch bịch!

 

Mọi người bị luồng linh khí này oanh kích, đều bay ngược ra, rơi xuống mặt đất.

 

Khóe miệng một vài người không chịu nổi tràn ra máu tươi.

 

Sự tuyệt vọng thoáng hiện trong đôi mắt Viên Khánh, Vân công tử cũng rất không cam tâm.

 

Họ vì một chiêu này mà tối qua đã phối hợp mài luyện mấy tiếng đồng hồ, không ngờ vẫn không đánh thắng nổi Sài Chính Đạo.

 

Tên này thực quá mạnh.

 

Chỉ riêng tu vi cấp bảy cảnh giới Phân Thần cũng đã vượt quá mọi người quá nhiều.

 

“Ha ha, con kiến là con kiến, dù hợp lại với nhau cũng không bằng một mình tao”

 

Vòng xoáy bảy ngôi sao khổng lồ đang trên đỉnh đầu Sài Chính Đạo, anh ta đầy kiêu ngạo.

 

“Tao mạng lớn, là gia chủ tương lai của nhà họ Sài. Bọn mày là thá gì mà xứng giết tao. Bây giờ, chết hết cho tao”

 

Anh ta giơ hai tay, lốc xoáy bảy ngôi sao kia lại xoay tròn, linh khí trong đó không ngừng ngưng tụ, phát ra từng hồi âm thanh trầm đục, một luồng sức mạnh đáng sợ không ngừng hình thành ấp ủ trong đó.

 

Đám người Diệp Thành tạm thời không còn sức để chiến đấu, sắc mặt bọn họ tái nhợt nhìn về phía Sài Chính Đạo, hoặc nói đúng hơn là nhìn về phía đỉnh đầu Sài Chính Đạo.

 

Bây giờ bọn họ đã làm xong, còn lại tất cả đều dựa vào Tân Trạm.

 

“Ai nói bọn tao không thể giết mày”

 

“Cái gì?”

 

Ngay khi Sài Chính Đạo đang tạo ra lốc xoáy, anh ta cảm nhận được có gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên. Mà lúc này, một thân hình đang lao xuống, hiện lên trong mắt Sài Chính Đạo càng ngày càng lớn.

 

Đó là Tân Trạm.

 

“Mày chạy đến bên cạnh tao khi nào Sài Chính Đạo có chút kinh sợ, trong lúc chiến đấu anh ta đã không ngừng thả thần thức của mình ra.

 

Phân Thần tầng bảy thế mà lại không phát hiện được Tân Trạm ẩn nấp ở cách đó không xa.

 

“Chuyện mà mày không biết còn nhiều lắm”

 

Tân Trạm chế nhạo, nhanh chóng tiếp cận.

 

Ở trên không cách đó không xa, Nhạc Nhu lau mồ hôi. Lúc này, cô đang lượn lờ phía sau lưng Tân Trạm, bàn tay không ngừng đặt trên lưng Tân Trạm.

 

Bản nguyên của khí tức không những có thể phân biệt được hơi thở mà còn có thể ẩn dấu hơi thở đi.

 

Ban nấy Tân Trạm triệt để thu liễm toàn bộ hơi thở lại, sau đó thi triển ẩn thuật thêm cả cách của Nhạc Nhu, phối hợp cùng với đám người Diệp Thành, giúp bản thân có thể bay lên trên đỉnh đầu Sài Chính Đạo, vậy nên đối phương mới phát hiện ra bóng dáng của anh.

 

“Xuất Khiếu tầng chín, thế mà lại có thể lẻn vào nơi cách †ao mười mét, cho dù ta có chết, thì cũng có thể tự hào rồi”

 

Sài Chính Đạo cười lạnh, đánh ra song chưởng, phát ra rất nhiều linh lực, hoàn toàn phá vỡ khoảng không trước mặt anh ta ta.

 

Càn Khôn Di Chuyển Quyết!

 

Đôi mắt Tân Trạm chợt lóe lên, thi triển thuật pháp không gian, nhoáng một cái, khoảng cách giữa anh và Sài Chính Đạo chỉ còn vài mét.

 

Đám người bọn họ tính kế rất lâu, chính vì thời khắc này, một khi bản thân thất bại, công sức của mọi người đều đổ sông đổ biển, mà sẽ không bao giờ có được cơ hội thứ hai.