Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1477






Chương 1477

 

Cậu ta cũng không kịp khoanh chân tĩnh tu, mà liều mạng chạy xa khỏi chỗ đó.

 

“Sư huynh, có chuyện gì vậy?? Sư đệ hoàn toàn không biết rõ tình huống.

 

Chỉ thấy vô số bản nguyên linh khí, giống như con rồng đang bơi, đuổi về phía sư huynh, sau đó từng luồng khí chui vào trong người anh ta.

 

“AI Cơ thể nam tu này trong phút chốc phồng lên như bóng cao su, sau đó ầm một cái nổ tung.

 

Máu bắn lên mặt của sư đệ đó, khiến cậu ta tức khắc dại ra, sau đó mới hét lên một tiếng kêu sợ hại là có chuyện gì vậy!”

 

Ở một chỗ khác trong sơn cốc.

 

Tân Trạm thu hồi lại trận pháp nhìn trộm.

 

Bầu không khí lặng ngắt như tờ, Từ Kim Thanh cả đầu toàn mồ hôi, Viên Khánh thì mắt trợn trừng mồm há hốc, mang vẻ mặt kinh hãi.

 

“Rốt cuội Những người khác cũng mang vẻ mặt âm trầm, một màn vừa rồi, thực sự khiến người ta quá khiếp đảm.

 

“Tân Trạm, cậu đoán trúng rồi, bản nguyên này quả nhiên có vấn đề” Từ Kim Thanh xoa trán nói.

 

Vừa nấy bọn họ đều thấy rõ, tu sĩ này hoàn toàn bị bản nguyên khí căn nuốt đến chết.

 

Nhưng Mộc Thăng Khanh đã nói, rõ ràng là bản nguyên khí vô chủ, sao có khả năng có được ý thức của chính nó, còn có thể đuổi theo tu sĩ để công kích.

 

Nhìn như thế, giống như vật đó không phải là bị tu sĩ hấp thu, mà là đang hấp thu tu sĩ.

 

Bản nguyên này có điểm kỳ lạt Lúc này, ánh mắt của mấy người nhìn về phía Tân Trạm đều có phần không giống nhau.

 

Lúc trước, mặc dù Tân Trạm nói chắc như đỉnh đóng cột, bọn họ vẫn hoài nghi trong lòng.

 

Nhưng ai cũng chưa hoàn toàn tin tưởng rằng suy đoán của Tân Trạm là thật, bởi vì không có chứng cứ.

 

Lúc này, khi chính mắt họ nhìn thấy được tình trạng chết thảm của tu sĩ kia, Từ Kim Thanh vẫn còn sợ hãi trong lòng.

 

Nếu không phải Tân Trạm ngăn cản, có thể người chết tiếp theo sẽ là bọn họ.

 

Thậm chí đến khi chết đi vẫn không biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

 

“Mộc Thăng Khanh đó là kẻ lừa gạt, cậu ta muốn hại chúng ta”

 

Viên Khánh bắt đầu phản ứng từ trong nỗi kinh hãi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta đi tìm cậu ta, bắt cậu ta nói rõ chuyện này là như thế nào”

 

“Đúng vậy, mặc dù cậu ta là phân thần cảnh cấp bốn, nhưng chúng ta liên kết lại, cũng chưa chắc đã không phải là đối thủ của cậu ta” Diệp Thành cũng nói.

 

Kể cả Mộc Thăng Khanh này muốn đùa giỡn cái gì, chỉ cần bắt lấy cậu ta là được rồi.

 

Thế nhưng lúc này, Tân Trạm lại cười nhạt, nhìn về một phía.

 

“Chúng ta không cần đi tìm, Mộc Thăng Khanh đã đến rồi”

 

Vẻ mặt mấy người đều khế đổi, nhìn theo hướng mắt của Tân Trạm.

 

Chỉ thấy cách sơn cốc không xa, một bóng người đang chậm rãi đi đến.

 

“Ha ha, Tân Trạm đúng không, vừa rồi phân tích của cậu rất đặc sắc”

 

Mộc Thăng Khanh nở nụ cười, đi đến chỗ cách mọi người tầm mấy chục mét, không nhịn được mà vỗ tay, nhìn cũng không có vẻ gì là hoảng hốt căng thẳng vì bị Tân Trạm vạch trần.

 

“Tôi vừa mới đứng ở một nơi bí mật gần đó nghe được, suýt thì không nhịn được mà khen cậu.”

 

Tân Trạm híp mắt, Mộc Thăng Khanh này nghe được kế hoạch của mọi người, lại không rời đi, mà còn chủ động đến gần.

 

Là ông ta có lòng tin tuyệt đối với thực lực, hay là còn có chỗ dựa khác?

 

“Nhìn ông bình tĩnh như vậy, chắc không phải lần đầu làm việc như này đúng chứ” Tân Trạm hỏi.

 

“Cậu đoán đúng rồi, Đông Hoàng Thành Cảnh này, cứ nghìn năm sẽ mở ra một lần, nhà họ Mộc của tôi, cũng cứ cách nghìn năm, sẽ chọn lấy một nhóm xui xẻo đưa vào trong đó, đối với việc này, nhà bọn ta đã sớm làm quen tay rồi” Mộc Thăng Khanh cười nói.