Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1346






Chương 1346

 

Chỉ có một nơi, sương mù trắng xóa luôn tràn ngập, từ khi Tân Thành lên thuyền bay thì người này cũng chưa từng lộ diện.

 

Khi đối phó Thị Huyết lôi ưng trước đó, người này tuy răng hiện thân nhưng vẫn mang mặt nạ, choàng áo màu đen, có vẻ kỳ quái vô cùng.

 

Giữa dòng người xuống thuyền bay, cậu Trịnh kia hiển nhiên thu hút ánh mắt của nhiều người.

 

Ai cũng đều biết, cậu Trịnh không thể đi theo mọi người đến thành cổ Đông Hoàng, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội chạy trốn nửa đường.

 

Sắc mặt cậu Trịnh tái nhợt, đôi mắt giăng kín tơ máu, tóc cũng tán loạn cả lên, không còn vẻ cuồng ngạo lúc trước mà mang theo chút oán hận.

 

Hiển nhiên trong hai ngày qua, anh ta sống rất khốn khổ.

 

“Tân Thành, thứ này cho cậu.”

 

Nhìn thấy Tân Thành đi xuống thuyền bay, đôi mắt cậu Trịnh sáng ngời, anh ta vung tay lên thì lập tức có một cái túi trữ vật bay về phía Tân Thành.

 

Vẻ mặt mọi người đều chấn động, trong cái túi trữ vật này của cậu Trịnh, đã bỏ những thứ gì?

 

Mắt Tân Thành híp lại, ngay lúc túi trữ vật này bay đến trước mặt mình, anh mạnh mẽ vung tay lên, một tỉa linh khí sắc bén đánh vào túi trữ vật.

 

Bùm!

 

Túi trữ vật bị linh khí đánh trúng, chấn động một cái rồi nổ tung.

 

Một ít quần áo rách nát từ trong bay ra.

 

Phương tiện không gian trữ vật cũng là thể hiện của một loại trận pháp, Tân Thành đánh nổ nó thì tức khắc trên không quảng trường bỗng chớp lên một trận, truyền tới một tiếng sấm trầm đục.

 

Điều này khiến mọi người bị kinh động, kinh ngạc nhìn về phía thuyền bay.

 

“Muốn dùng mánh khóe này giá họa cho tôi, anh còn non lắm” Tân Thành nhìn sắc mặt cậu Trịnh trầm xuống, nói.

 

“Nếu đã lấy quả Lôi Nguyên đi thì phải nghĩ đến hậu quả, đừng lôi mấy chiêu khôn vặt ra đùa giỡn với tôi.”

 

“Tôi vốn dĩ không có lấy!” Xậu Trịnh tức giận hô.

 

Tân Thành không thèm để ý, xoay người bỏ đi.

 

Không ít người hiểu ra đều lộ vẻ tán thưởng với Tân Thành.

 

Cậu Trịnh rõ ràng là muốn vu oan cho Tân Thành, nhưng anh đột nhiên ra chiêu ấy, nếu Tân Thành không phản ứng lại nhanh thì đợi túi trữ vật đến tay, vậy càng không thể nói rõ được.

 

“Tên này tuy tu vi không cao, nhưng bên trong cứng rắn, lòng dạ thâm sâu, tôi đúng là không nhìn lầm người.”

 

Trang Tường thở dài, lại có chút căm tức.

 

Cả đời ông quen biết bao người, kẻ tài giỏi như Tân Thành chỉ cần không chết giữa đường thì nhất định sẽ vươn lên.

 

Mà chính ông trước đây đúng là có chút khinh thường hắn.

 

“Nhóc, cậu tốt nhất đừng rời khỏi phạm vị Tụ Bảo thành”

 

Trang Tường nghĩ ngợi, rồi vẫn truyền âm cho Tân Thành.

 

“Vì sao?” Tân Thành hỏi.

 

“Tôi nhìn người sẽ không sai, bà lão kia thật sự rất muốn có được yêu đan của cậu, hai ngày này cậu bế quan, bà ta đã nhìn trộm cậu nhiều lần” Trang Tường đáp.

 

“Nếu cậu không bán, bà ta chỉ đành nghĩ cách khác, dù sao nội đan cấp cao như Thị Huyết lôi ưng tính toàn thành cũng hiếm lắm”

 

“Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, nhưng tôi cũng muốn hỏi tiền bối một chuyện” Tân Thành nói.

 

“Cậu nói đi” Trang Tường sửng sốt.