Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1337






Chương 1337

 

Chờ tất cả mọi người tập trung lại với nhau, một ông già mới nói.

 

Bấy giờ tất cả mới có thời gian chú ý đến sự quỷ dị của mặt đất nơi này.

 

“Tôi cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. lôi ưng Tử Vũ kia ngay từ đầu đã không tham gia trận chiến. Nó không xuất hiện cho đến khi tình hình thực sự rơi vào khủng hoảng, giống như không hề có ý định lộ diện” Một người lên tiếng.

 

“Sau khi mặt đất sụp đổ, Lôi Ưng đó cũng có vẻ rất kích động”

 

“Chẳng lẽ dưới lòng đất này có bảo vật gì sao?”

 

Tất cả mọi người đều không ngốc, trước mắt có nhiều manh mối đến vậy, ai cũng cảm thấy có chút kỳ quặc.

 

“Nếu tất cả đều có hứng thú, không bằng chúng ta đi xuống xem một chút?”

 

Vương Ngọc đảo mắt, mở miệng hỏi.

 

“Cũng được, đằng nào chúng ta cũng phải nghỉ ngơi dưỡng sức một lát. Không giải đáp được bí mật này, trong lòng tôi cứ thấy bất an”

 

Cuối cùng, ngoại trừ một vài tu sĩ bị thương quá nặng, không còn tâm trí đâu đi xem xét, còn lại tất cả hầu như đều đi theo Vương Ngọc.

 

xuống dưới đáy sơn cốc.

 

Mọi người thi triển các chiêu thức, rất nhanh chóng dọn dẹp mặt đất bị sụp đổ.

 

Cứ thế, một cái hang khổng lồ khiến tất cả mọi người khiếp sợ từ từ lộ ra.

 

“Những gốc rễ này là gì?”

 

Có người ngay lập tức nhận ra sự bất thường, bước tới, túm lấy một đoạn rễ cẩn thận quan sát.

 

Những người khác cũng làm theo, cầm một ít rễ lên xem xét.

 

“Đây giống như là gốc rễ của quả Lôi Nguyên”

 

Người đi nhiều hiểu rộng, nghe thấy vậy đột nhiên nhận ra điều gì đó, mở to mắt: “Quả Lôi Nguyên?”

 

“Đồ ngốc, quả Lôi Nguyên, chính là thánh quả của Thiên Địa Bản Nguyên”

 

“Chẳng trách Lôi Ưng kia không dám bỏ đi, nó vốn là yêu thú thuộc tính sấm sét, nếu như nuốt được quả Lôi Nguyên, e rằng sẽ lập tức đột phá cấp bảy”

 

“Nhưng gốc rễ vẫn ở đây, vết nứt còn tươi mới, vậy quả Lôi Nguyên đã đi đâu?”

 

Những lời này vừa nói ra, hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.

 

Không ít người hơi biến sắc mặt, ngay lập tức nghĩ đến một số khả năng.

 

Lôi Ưng bảo vệ quả Lôi Nguyên bị dẫn dụ ra ngoài, bầy thú chiến đấu ở trên cao, dưới núi không còn người canh giữ, bốn phía lại là núi hoang vạn dặm.

 

quả Lôi Nguyên đã đi đâu?

 

Rõ ràng đã bị người nào đó ở nơi này lấy mất.

 

Mọi người quan sát lẫn nhau, trong lúc nhất thời đủ loại ánh mắt cứ đảo qua đảo lại.

 

Tân Trạm đứng trong đám người, vẻ mặt vẫn bình thường, không hề lộ ra chút cảm giác khẩn trương nào.

 

“Hừ, có lôi ưng Tử Vũ kia ở đây, những Lôi Ưng khác chỉ sợ cũng không dám nuốt quả này. Khả năng cao những tu sĩ mới có năng lực đoạt được chúng” Có người cười lạnh nói.

 

“Người này quả thực thông minh, chúng ta ở bên trên chiến đấu, hắn ở dưới đánh cắp bảo vật. Tôi nói không sai chứ?”

 

“Tôi cũng đồng ý với điều này. Kho báu đáng lẽ nên thuộc về tất cả mọi người chứ không của riêng ai. Người nào đang cầm thì hãy đưa đây.”

 

“Đúng vậy, chúng ta cần phải tìm ra người này, không thể để hắn chiếm lợi được!”