Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1318




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 1318

 

“Vận số của tôi cũng may mắn không kém”

 

Tân Trạm cứng họng, cũng không giải thích điều gì.

 

Anh có thể nhìn ra, Trang Tường có chút coi thường mình.

 

“Các vị, tôi là hộ pháp trưởng lão của chuyến phi thuyền lần này, Vương Ngọc. Trong nửa tháng tới, hy vọng mọi người sẽ thấu hiểu và hợp tác lẫn nhau, cùng đi đến điểm cuối một cách an toàn”

 

Đúng lúc này, một ông già mặc áo bào trắng chợt xuất hiện, bay đến phía trước đám người, cũng là khu vực chịu trách nhiệm điều khiển trận pháp của phi thuyền.

 

Đứng trước đám đông, Vương Ngọc chắp tay chào xã giao, thái độ rất lịch sự.

 

Nhưng với tư cách là cường giả cảnh thần phó phân lục phẩm, sự kiêu ngạo trong mắt ông ta không thể nào che giấu được.

 

“Lão Vương đã nói vậy, chuyến đi này xin nhờ vào ngài.”

 

“Nếu cần, tôi nhất định sẽ toàn lực hợp tác”

 

Không ít người tươi cười đáp lại, vô cùng cung kính.

 

Tân Trạm cũng quan sát thấy, trong khu vực khách quý này, trừ một chỗ ngồi luôn bị sương trắng bao phủ, hầu hết tu vi của những người khác đều từ cảnh xuất khiếu bát phẩm đến cảnh thần phó phân tam phẩm.

 

Vương Ngọc chắc chắc chắn là người mạnh nhất trong nhóm.

 

chapter content



 

Và phi thuyền cứ thế bay lên dưới tác dụng đồng thời của linh thú và trận pháp, hướng về phía trước.

 

hàng trai, muốn đến thành cổ Đông Hoàng, chắc cũng vì khiêu chiến võ đài đúng không?”

 

Sau khi phi thuyền cất cánh, Trang Tường hỏi Tân Trạm.

 

“Khiêu chiến võ đài?” Tân Trạm sửng sốt.

 

“Cậu còn giấu tôi làm cái gì?”

 

Trang Tường khinh thường khịt mũi: “Chuyến đi này vừa hay đúng dịp giỗ tổ của tộc Đông Hoàng, cậu đúng lúc xuất hiện ở thành cổ Đông Hoàng, chẳng phải vì mục đích muốn đến lôi đài của thành Đông Hoàng, kiếm chút thanh danh, sau đó gia nhập nhà họ Tống hay sao?”

 

“Tiền bối, theo như ý ông, vậy chắc phần lớn mọi người ở đây đều đến vì cái võ đài đó?” Tân Trạm tò mò hỏi.

 

Anh đi đường quá bận rộn nên chưa kịp tìm hiểu kỹ về thành cổ Đông Hoàng, nhưng tình hình này xem ra Trang Tường hiểu rất rõ.

 

“Có điều chuyện này cũng bình thường. Mặc dù thế hệ sau này của nhà họ Tống đã không còn thực lực năm ấy của Đông Hoàng, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, vào được nhà họ Tống, thân phận địa vị liền có thể cao hơn so với những phe phái khác rất nhiều” Trang Tường nói.

 

“Nhưng tôi khuyên cậu vẫn nên từ bỏ cái ý định này.”

 

Nhìn về phía Tân Trạm, Trang Tường lắc đầu nói: “Không phải ông đây không nhắc cậu, nhưng tu vi của cậu quả thực quá thấp, nhà họ.

 

Tống chiêu mộ nhân tài trẻ tuổi nhưng tu vi ít nhất cũng phải đến cảnh thần phó phân tam phẩm, cậu cứ miễn cưỡng ra trận, cẩn thận mất luôn cái mạng nhỏ này. Chỉ nên đến đó ngắm nhìn thế giới cho biết là được, chịu chết thì không cần”