Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1285






Chương 1285

 

Nhưng khi nhìn Tần Trạm dùng hết sức mạnh đối địch thì ông có hơi chút thất vọng.

 

“Trong móng rồng ẩn chứa sức mạnh của thần thú, giờ đây bố trí trận pháp này, tôi tưởng rằng cậu ta sẽ phá vỡ, không ngờ lại thô bạo như vậy, cứ tiếp tục như thế sợ là sẽ thua mất”

 

Sức mạnh trong móng vuốt của con rồng này, như văn sĩ đã nói, là vô hạn.

 

Mặc cho Tần Trạm cạn kiệt linh khí và sức sống, nguyên khí của anh vẫn còn mười phần.

 

Sau khi bị móng rồng đánh lui, vết thương của Tần Trạm càng ngày.

 

càng nhiều, máu cũng dần dần thấm ướt quần áo.

 

Thậm chí trong lần đánh lại, cánh tay trái của Tần Trạm xương cốt đã vỡ vụn, không cách nào nhấc lên được.

 

Nhưng ánh mắt Tần Trạm càng sáng hơn, không ngừng chủ động tấn công, càng đánh lại càng thảm.

 

Nếu móng vuốt của con thú này dễ thuần hóa như vậy thì thật không xứng với tên gọi của nó rồi.

 

“Tiểu bối, bây giờ cậu dừng tay, tôi để lại mẫu của trận pháp này, về sau phá giải ra cậu còn có thể ra ngoài, nhốt cậu nhiều nhất là một ngàn năm” Văn sĩ lúc này đột nhiên mở miệng, ý nghĩ sâu xa nói.

 

“Đa tạ tiền bối, nhưng một ngàn năm quá dài”

 

Tần Trạm cười lớn một tiếng, anh hiểu được văn sĩ có cảm giác.

 

muốn chết.

 

Nhưng anh lại bất chấp lao ra ngoài.

 

Nhưng lần này, khi móng rồng đánh vào ngực anh và chuẩn bị hất tung Tần Trạm lên không trung, Tần Trạm dễ dàng tóm lấy nó.

 

“Rốt cục cũng bắt được mày” Gánh nặng trong lòng Tần Trạm lập tức được buông lỏng.

 

Móng vuốt của Thanh Long bị giữ chặt, không cam lòng giẳng co.

 

Tần Trạm chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức kịch liệt, móng rồng trong tay giãy giụa, không ngừng làm vỡ vụn xương cốt của mình.

 

Nhưng anh dù khóe miệng ho ra máu, có chết cũng không buông tay.

 

“Tần Trạm, nếu cậu cứ tiếp tục như vậy, móng rồng sẽ xuyên thủng lồng ngực cậu” Phù Ma lo lắng.

 

“Không sao, nó không có cơ hội này” Ánh mắt Tần Trạm sắc bén.

 

“Hồn Thanh Long, mày không phải muốn ăn vật này sao, ta đã làm suy yếu linh hồn còn sót lại của nó, tùy mày”

 

Trong lúc ngâm nga, Tần Trạm đột nhiên thả hồn rồng vào trong Thức Hải.

 

Chỉ nghe tiếng rồng gầm đột ngột, lan ra khắp bốn phương khu vực này.

 

Ngay giữa mi tâm của Tần Trạm, bóng dáng một con rồng xanh bay ra nhanh chóng lao về phía móng vuốt của con rồng, trong mắt hiện lên tia lửa rực rỡ.

 

“Hồn phách Chân Long”

 

Văn sĩ lần đầu tiên sắc mặt hơi thay đổi, ông ta kinh ngạc nhìn về phía hồn của Thanh Long sau đó tỉ mỉ quan sát Tần Trạm.

 

“Không ngờ rằng tên tiểu bối này còn biết trong Thức Hải có loài vật như vậy, tôi lần này nhìn nhầm rồi”

 

Nghe được tiếng gầm của rồng, linh hồn tàn dư trong móng vuốt rồng cũng run lên.

 

Trong nháy mắt nó cảm nhận được linh hồn rồng uy hiếp, liều mạng tránh xa Tần Tram, chay trốn trở về, muốn quay lai đoàn trong huyết mạch.

 

Nơi đó mới là địa bàn của mình, chỉ cần nó dung hợp với huyết mạch, bản thân sẽ không bị linh hồn rồng này nuốt chửng.

 

“Mày chạy rồi sao ?”

 

Tần Trạm quát khẽ, anh đã tính trước đến bước này, không có thể để móng vuốt Thanh Long chạy thoát.