Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1170




Chương 1170

Trên bầu trời tràn ngập U lam minh hỏa hóa thành một biển lửa trùng trùng điệp điệp rộng lớn, ngọn lửa nguy hiểm ngập tràn ngăn cản đường đi của hai người.

 

Từ trên người Trương Đình, cả hai đều đã nhìn thấy sự kinh khủng của ngọn lửa này, lo lắng về sức mạnh của ngọn lửa, bọn họ tranh thủ thời gian rút lui.

 

“Không đúng, nếu anh ta có thể tạo ra ngọn lửa tới cấp độ như thế này thì tại sao anh ta phải chạy trốn cơ chứ?”

 

Trác Cư phản ứng lại, nghiến răng xông tới, hắn đưa tay đánh ra một cái, ngọn lửa này trong nháy mắt tiêu tán.

 

“Huyễn trận! Chết tiệt, tất cả đều là giả”

 

Trác Cư gầm lên, sau khi xé nát cái huyễn trận, ở nơi nào.

 

đó trong rừng vẫn còn dấu vết của Tân Trạm.

 

Nhạc Nhất Tuần nhìn thi thể bị tách rời Sư đệ Lưu một lần nữa, tức giận dùng nắm đấm đập nát cây cổ thụ bên cạnh.

 

Trong mắt bọn họ, cho dù Tân Trạm thật sự là thu được cái truyền thừa gì thì cùng bọn họ so sánh, anh ta cũng nhưng mà là chỉ là một đứa có thân phận ti tiện.

 

Bọn họ là con cưng của trời, là tu tiên giả được tông môn tuyển chọn và là những người được mọi người kính ngưỡng.

 

Những kẻ như Tân Trạm vốn hẳn nên tiện tay liền có thể diệt sát, thậm chí bọn họ sẽ không thèm nhớ kỹ tên của đối phương.

 

Nhưng mà sau khi hai người cùng Tân Trạm trải qua đọ sức đều hoàn toàn bị Tân Trạm nghiền ép.

 

Hai người không những khiến cho mình một thân bị thương, mỏi mệt không chịu nổi mà lại hại Sư đệ Trương chết, Sư đệ Lưu chết, bản thân Trương Đình cũng bị thương nghiêm trọng.

 

Cảm giác bị Tân Trạm thao túng trong lòng bàn tay khiến hai người gần như tức giận đến ói ra máu.

 

“Làm sao bây giờ? Chúng ta có nên đuổi theo anh ta hay không?” Nhạc Nhất Tuần nghiến răng nghiến lợi.

 

“Đuổi theo một cái rắm, người ta cũng đã đi rồi, anh ta sẽ còn bị mắc lừa nữa sao? Hơn nữa, có đuổi theo thì đi đâu đuổi bây giờ?”

 

Trác Cư vô cùng phẫn nộ đem mọi thứ chung quanh phá huỷ toàn bộ, anh ta phát tiết lửa giận trong lòng.

 

Thời điểm đến đây có năm người nhưng chỉ trong nháy mắt, hai người đã chết và một người bị thương.

 

Mà cái Đoá hoa Thể Điệp kia còn mất hai ngày nữa để trưởng thành. Trong khoảng thời gian này, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

 

“Tân Trạm kia đã bị giết chết đúng không?”

 

Hai người trở lại sơn cốc, Trương Đình chật vật đứng dậy hỏi.

 

“Sư đệ Lưu đâu? Chẳng lẽ các người…”

 

“Trương Đình, chúng ta đều đã bị Tân Trạm kia đùa giỡn, thằng nhãi con này chẳng những có thể luyện dược, hơn nữa còn tinh thông trận pháp.”

 

Nghe xong Nhạc Nhất Tuần kể lại đầu đuôi sự việc, thần sắc Trương Đình đang ngốc trệ đột nhiên có một tia biến hóa, anh ta bỗng nhiên ngửa đầu lên trời cười như điên.

 

“Xong, hết thảy đều xong, ba người chúng ta một cái cũng chạy không thoát, tôi có dự cảm, chúng đều sắp kết thúc rồi”

 

“Sư đệ Trương Đình, cậu đang nói bậy bạ gì đó.” Trác Cư khó chịu nói.

 

“Các người không hiểu đâu” Trương Đình cười ra nước mắt rồi nói với vẻ mặt điên cuồng: “Từ khi sinh ra tôi đã có trực giác mãnh liệt với nguy hiểm, dự cảm của tôi sẽ không phạm sai lầm. Lần này, tôi cảm giác rất sợ hãi, dường như sẽ phát sinh chuyện lớn gì đó”

 

“Tôi cứ tưởng rằng là Trác Cư anh nhưng không nghĩ tới lại là TânTrạm, tên nhãi này là do chúng ta chủ động tìm tới khiêu khích anh ta. Anh ta sẽ giết tôi và các anh, chúng ta chạy mau đi, nếu không tất cả đều phải chết đấy”

 

“Thắng khốn!”