Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1149




Chương 1149

 

Ngày thứ hai, mọi người tiếp tục lên đường.

 

Ban đêm Tân Trạm luyện chế một ít thuốc bột, Tân Tráng đưa cho những võ giả khác bôi lên người, giúp thân thể họ hồi phục không ít.

 

Mà Nhạc Nhất Tuần cũng gọi tên hai loại thuốc bột mình cần, Tân Trạm không từ chối, cứ luyện chế ra. Có điều anh cũng chỉ qua loa mà làm, anh cũng chẳng định cho bọn họ thứ gì quá tốt đẹp.

 

Về chuyện này thì hai người Nhạc Nhất Tuần cũng chẳng ừ hử gì, bọn họ chỉ cảm thấy năng lực của Tân Trạm cũng chỉ bấy nhiêu đó thôi.

 

Mấy ngày kế tiếp, thấy được Tân Trạm không có ý định bịp bợm đùa giỡn họ, hai người cũng buông lỏng hơn nhiều. Là một thầy điều chế thuốc, dù cho chỉ là nhất phẩm hay nhị phẩm thì khi muốn hại người cũng có vô vàn phương pháp.

 

Mà mấy ngày vừa qua, Tân Trạm ngoại trừ luyện chế thuốc bột mà Nhạc Nhất Tuần cần ra, thì còn tìm được một khối đá xanh với kích thước thích hợp ở dọc đường, lúc hạ trại buổi tối sẽ dùng đao nhỏ và búa nhỏ của Tân Tráng đục đẽo, dần dần tạo thành hình dáng một cái lò thuốc.

 

Bản thân anh bây giờ không mở ra không gian chứa vật được, nếu muốn nung và chế thuốc thì chỉ đành tự chế một cái lò thuốc mà thôi.

 

“Câu không đinh dùng cái thứ xấu xí đấy để luyên thuốc đó chứ?” Nhìn thấy Tân Trạm đục đẽo và một lò thuốc hình thành, Trương Đình cười lạnh giễu cợt không thôi.

 

“Nếu chỉ băng vật này đã có thể luyện ra đan được thì cả cái thế giới này ai cũng có thể thành thầy điều chế thuốc cả rồi”

 

“Tại sao không thể, chẳng lẽ thầy điều chế thuốc đầu tiên có sẵn lò luyện đan để dùng rồi à?” Tân Trạm hỏi ngược lại, khiến Trương Đình lại càng hừ lạnh: “Cậu thì có tư cách gì để so với những bậc hiền nhân đi trước hả?”

 

“Có tư cách hay không, không nhờ cái miệng anh so bì định đoạt. Hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình so được với bậc hiền nhân” Tân Trạm nheo mắt lại.

 

“Vậy thì để tôi nhìn xem cậu chế thuốc rồi làm nổ tung vạc, sau đó thành trò cười cho mọi người như thế nào” Trương Đình cười lạnh, phất tay áo bỏ đi.

 

Tân Trạm lắc đầu, chẳng hề để lời của Trương Đình vào trong lòng làm gì.

 

Trong suy nghĩ của anh, người này đã chết từ lâu rồi.

 

Ban đêm, hạ trại.

 

Tân Trạm lấy ra những linh được mà anh cùng đám người Tân Tráng thu thập mấy ngày qua.

 

Những dược vật này, ở hạ giới có giá trị không hề rẻ, nhưng ở nơi này thì cực kỳ ít người hỏi han về nó.

 

Bởi vì không có thần thức, ngay cả linh hỏa Tân Trạm cũng khó mà điều khiển được, cho nên quyết định dùng lửa thường.

 

Củi lửa, vạc lò, còn có người tu tiên trên thượng giới khinh thường và các loại linh thảo.

 

Khung cảnh này thật sự rất đặc biệt, Trương Đình lại tiếp tục tỏ vẻ khinh khi, hừ nhẹ một tiếng, chuyên tâm tu luyện.

 

Nhưng mà Tần Trạm thì lại chẳng thèm để bụng. Theo anh, mục đích của việc chế thuốc chính là luyện thành những loại đan dược có tác dụng. Những thứ như lửa cũng chỉ là thứ phụ trợ thôi. Chẳng lẽ cho một kẻ thô kệch gà mờ linh hỏa và Thông Thiên Đỉnh là gã có thể luyện chế ra đan dược phẩm chất cao cấp hay sao?

 

Tân Tráng cũng hơi thấp thỏm đứng cạnh bên. Mặc dù Tân Trạm không giao phó quá nhiều thứ, nhưng anh ta cứ một mực kêu mọi người đi tìm linh thảo, hơn phân nửa đều có quan hệ với những việc anh sắp làm đây.

 

Trong lòng anh ta thầm cầu nguyện rằng Tân Trạm có thể thành công.

 

Đem lò đá đốt nóng, Tân Trạm cầm lên linh thảo, lần lượt, có thứ tự bỏ vào trong.

 

Những ngày qua, Tân Trạm cũng có thử luyện chế vài lần, có được kinh nghiệm đong đo sao cho phù hợp, vậy nên không tính là lần đầu tiên sử dụng loại lò này.

 

Lửa thông thường nhiệt độ quá thấp, lò đá càng như thế.

 

Vậy nên quá trình luyện đan lần này. có thể nói là lần luyện chậm nhất từ trước đến nay của Tân Trạm. Đến tận sáng sớm ngày thứ hai, ba viên đan dược đen ngòm mới rốt cuộc được thành hình.

 

“Đây chính là thuốc mà cậu luyện được ư, y như hòn than đen thùi vậy” Trương Đình tỉnh lại, nhìn thấy mớ đan dược kia, suýt chút đã cười sái quai hàm rồi.

 

“Đây là loại đan dược gì?” Trái lại, chân mày Nhạc Nhất Tuần khế nhếch, có vẻ hiếu kỳ hỏi.

 

“Là một loại đan dược kích thích thần thức. Tôi không có thần thức, cho nên muốn thử xem sao” Tân Trạm đáp.

 

“Ồ? Còn có loại thuốc thần kỳ như thế nữa à? Có thể cho tôi một viên được không.” Nhạc Nhất Tuần nhìn Tân Trạm bằng ánh mắt sâu hoắm, cười híp mắt nói.

 

“Xin cứ tự nhiên” Tân Trạm cũng chẳng từ chối.

 

Nhạc Nhất Tuần lấy ra một viên đan dược từ trong lò thuốc bằng đá. Đầu tiên là ngửi một cái, sau đấy mới bỏ vào trong miệng.