Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 113




Chương 113

Thường Lạc vừa gọi xong đã thấy Tần Trạm phía sau lưng.

Sau đó, anh ta cau mày bước đến nói: “Tần Trạm, giờ tôi đang làm việc, có việc gì thì đợi tôi xong việc rồi hẵng nói sau được không?”

Tân Trạm thầm cười lạnh một tiếng, anh gật đầu đáp: “Được, tổng giám đốc Lạc.”

“Tổng giám đốc Trạm quen anh ta sao?” Diêu Giai Mẫn ngạc nhiên ôm miệng hỏi.

Tân Trạm lắc đầu đáp: “Sao tôi quen một ông chủ lớn vậy được.”

Sắc mặt Thường Lạc biến đổi đôi chút, anh ta hỏi dò: “Tổng giám đốc Mẫn, quan hệ giữa cô và Tần Trạm là thế nào vậy?”

“Đây là ông chủ của giám đốc Công, Tổng giám đốc Trạm.” Diêu Giai Mẫn nghi hoặc nói: “Tôi còn tưởng hai người quen nhau rồi chứ.”

Sắc mặt Thường Lạc lập tức trở nên vô cùng khó coi, anh ta vốn không phải người trong giới võ thuật nhưng cũng nắm rất rõ về thành tích trong kinh doanh của nhà họ Phùng.

Làm sao Tần Trạm này lại là ông chủ đứng sau của nhà họ Phùng được?

“Tổng giám đốc Trạm cứ ngồi đi.” Diêu Giai Mẫn không chút để ý đến Thường Lạc: “Tôi đi rót nước cho anh.”

Tần Trạm ngồi xuống trước bàn làm việc, mắt khép hờ.

Thường Lạc hiện giờ đang vô cùng hối hận, cơ hội tốt như vậy mà chính mình lại bỏ qua.

“Tần Trạm, chớ để ý lời tôi vừa nói nhé.” Thường Lạc đắn đo hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định hòa hoãn.

Tần Trạm vẫn nhắm mắt không lên tiếng.

Thường Lạc nhắm mắt nói: “Tần Trạm, cậu còn nhớ hồi bé chúng ta từng cùng ra bờ sông bắt cá hay không? Khi ấy thật tốt biết mấy nhỉ?”

“Không nhớ.” Tần Trạm từ từ mở mắt ra, biểu cảm trên mặt lạnh như băng.

Thường Lạc đơ người, bối rối nói: “Tần Trạm, chúng ta…”

“Lúc làm việc cậu vẫn nên gọi tôi là Tổng giám đốc Trạm đi.” Tần Trạm khoát tay, cắt ngang câu nói của anh ta.

Thường Lạc nở nụ cười khổ, nếu như mới nãy nhiệt tình một chút chắc cũng không đến mức đó nhỉ? Thậm chí còn có thể vịn vào cây đại cổ thụ này, một bước lên trời rồi!

Đáng tiếc, trên đời chẳng tồn tại sự hối hận.

“Thường Lạc, anh lấy bản vẽ ra cho Tổng giám đốc Trạm xem qua đi.” Diêu Giai Mẫn cầm cốc nước đến.

“Ừ, được.” Thường Lạc liên tục gật đầu, lấy một bản vẽ ra khỏi túi, đưa đến trước mặt Tần Trạm, hơi căng thẳng nói:

“Tổng… Tổng giám đốc Trạm, cậu xem qua bản vẽ này đi.”

Tần Trạm liếc mắt nhìn, chỉ vào khu dân cư bên cạnh thác nước nói: “Hủy toàn bộ chỗ nhà ở đây đi, sau đó quay lại, tôi cần dùng.”

“Hủy đi?” Thường Lạc biến sắc: “Tổng giám đốc Trạm, căn nhà này tôi đã thiết kế rất cẩn thận, phong cách kiến trúc đều áp dụng loại cao cấp nhất…”

“Tôi bảo hủy đi không làm được à?” Tần Trạm cắt đứt lời của Thường Lạc: “Nếu cậu không làm được thì tôi tìm người khác đến làm.”

“Làm… làm được.” Sắc mặt Thường Lạc trở nên cực kỳ khó coi, khu dân cư đó là phần béo bở nhất, rất nhiều doanh nghiệp vì muốn nắm giữ hạng mục này mà đã biểu xén anh ta không ít.

Giờ mà bảo hủy thì chắc chắn những tay kia không thể nào bỏ qua cho anh ta dễ dàng thể được!

“Tổng giám đốc Mẫn, dẫn tôi đi xem chút đi.” Tần Trạm đứng dậy từ ghế số pha nói.

“Được, mời Tổng giám đốc Trạm đi theo tôi.” Tổng giám đốc Mẫn vội vàng đứng lên dẫn đường.

Thường Lạc day dứt mãi cuối cùng vẫn đứng lên đi theo.

Lúc này ở gần khu dân cư vừa hay có mấy doanh nghiệp hợp tác đang vây xem, sau khi trông thấy Tần Trạm, bọn họ đều vội vàng bỏ việc trong tay xuống, chạy nhanh đến.

“Anh Trạm, sao lại đến đây thế này!” Những doanh nghiệp hợp tác kia đều tỏ ra vô cùng cung kính.

Tần Trạm liếc một lượt phát hiện tất cả họ đều là người lạ.

Vậy nên Tần Trạm khẽ gật đầu coi như đã nghe thấy rồi.

“Cậu Trạm, tối nay biết cậu từ xa đến Nhà hàng Vân Long nên Kiếm Hổ tôi đã đặc biệt chuẩn bị một món quà cho cậu, tin chắc rằng cậu sẽ thích nó!”

“Anh Trạm, có gì cần em đây giúp thì anh cứ nói!”

“Anh Trạm…”

Thấy dáng vẻ hèn mọn của cả đám doanh nghiệp này, Thường Lạc càng thêm hối hận vì nước đi sai của mình.

Người bạn từ nhỏ này của anh ta rốt cuộc là người thế nào vậy chứ..

“Muốn tháo dỡ toàn bộ khu dân cư này cần mất bao lâu?” Tần Trạm hỏi.

“Thường Lạc, Tổng giám đốc Trạm hỏi anh kìa!” Diêu Giai Mẫn đẩy đẩy Thường Lạc nhắc.

Lúc này Thường Lạc chợt bừng tỉnh, vội vàng đáp: “Nhanh nhất cần ba ngày.”

“Chậm quá.” Tần Trạm lắc đầu, anh phải nhanh bế quan mới được.

“Tôi chỉ cho cậu hai ngày thôi, tối ngày kia tôi sẽ đến kiểm tra.” Tần Trạm thản nhiên nói.

“Tổng giám đốc Trạm, đây là một công trình siêu khổng lồ, hai ngày vốn là không thể làm xong được đâu!” Thường Lạc đáp lại có phần nổi nóng.

“Không làm được thì đổi người.” Tần Trạm lạnh mặt đáp: “Tổng giám đốc Mẫn, còn ai có thể chọn được không?”

“À, đương nhiên có rồi, hạng mục này nhiều người tranh lắm.” Diêu Giai Mẫn vội đáp lại.

Thường Lạc cắn răng, có phần căng thẳng đáp: “Tổng giám đốc Trạm, tôi nhất định sẽ hoàn thành trong hai ngày.”

“Ừ” Tần Trạm gật đầu sau đó khoát tay bỏ đi.

Diêu Giai Mẫn chạy theo sau, dẫn Tần Trạm rời sơn trang.

Sau khi lên xe, Thường Lạc lại chậm chạp đi đến cố gắng nói: “Tần Trạm, đợi chút nữa vừa hay tôi không bận gì, hay là qua chỗ tôi làm hai cốc đi được không?”

Tân Trạm nhìn anh ta thản nhiên nói: “Không được, tôi rất bận, không rảnh.”

Nói rồi, Tần Trạm phủi tay, lên xe nghênh ngang bỏ đi.

“Có phải anh đắc tội với Tổng giám đốc Trạm rồi đúng không?” Diêu Giai Mẫn nói với tông giọng lạnh băng: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh đắc tội với anh ấy thì tốt nhất hãy ngoan ngoãn đi.”

Thường Lạc đen mặt, anh ta hiểu những lời này của Diêu Giai Mẫn có hàm ý thế nào.

“Tôi… tôi hiểu rồi.” Thường Lạc bất lực nói.

Nhà hàng Vân Long là quán rượu Kiếm Hổ vừa mới mở ra ở phố buôn bán.

Hơn bốn giờ chiều, thương nhân bậc nhất Đạm Thành đã đến đây từ sớm.

“Mấy ông đã nghe chưa, trước đó không lâu cậu Trạm ở Gia Thành đã đánh bại Phùng Công – chủ của nhà họ Phùng rồi đấy!”

“Phùng Công? Chính là Phùng Công được tôn là đệ nhất cao thủ Tân Châu ấy à?”

“Có phải trùng tên không? Mười mấy năm trước Phùng Công kia đã danh chấn Tân Châu rồi cơ mà, thời hoàng kim nhất là sánh ngang với Diệp Thiên Vọng đấy! Cậu Trạm kia dù có mạnh thật nhưng mà còn trẻ thể sao là đối thủ của Phùng Công cho được…”

Tất cả đều yên lặng, dĩ nhiên họ đều có một suy nghĩ y như nhau.

“Bất luận có phải trùng tên hay không, cậu Trạm đó cũng không phải người chúng ta có thể đàm luận được đâu.” Kiếm Hổ gõ lên mặt bàn thản nhiên đáp.

Tất cả đều thay đổi sắc mặt, vội vàng nói theo: “Phải đó, phải đó…”

Đúng lúc đó, ngoài cửa lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Trên người kẻ đó bốc ra một mùi hôi thối, cái lưng còng xuống với mái tóc bù xù không khác gì kẻ ăn xin.

Kẻ đó không ai khác mà chính là Hắc Thiền, chủ nhân của phủ Huyền Minh.

“Ai cho ông vào đây?” Kiếm Hổ che mũi, mặt đầy ghét bỏ.

Hắc Thiền nở nụ cười quái dị đáp: “Tôi cũng muốn ở lại ăn cơm.”

“Xùy, cái tên ăn mày thối này, đây là nơi mà ông có thể đến sao?! Nhanh nhanh cút ra ngoài cho tôi!” Đàn em của Kiếm Hổ hùng hổ xông đến.

“Dừng.” Kiếm Hổ xua tay bảo: “Hôm nay là ngày đón cậu Trạm từ xa đến, đừng gây chuyện không đâu, cho ông ta ít tiền rồi đuổi đi thôi.”

Đàn em kia ngây ra rồi lại vội vàng gật đầu đáp: “Vâng anh Hổ.”

Cậu ta rút ra bờ tờ màu đỏ trong túi đưa cho Hắc Thiền, hung dữ nói: “Cầm tiền rồi biến mau đi!”

Hắc Thiền nhếch môi cười đầy kì dị rồi ông ta chợt vung tay lên, một luồng khí đen lập tức vây quanh cậu đàn em kia.

Chỉ trong chớp mắt, đàn em của Kiểm Hổ đã biến thành một cái xác đen thui.

Cả gian phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Đây… đây là thủ pháp gì đây?

“Tôi nói là tôi cũng muốn ở lại ăn cơm, được không?” Hắc Thiền toét miệng cười nói.

“Đương đương nhiên được rồi.” Kiểm Hổ run rẩy nói: “Mời… mời ông ngồi…”

Tất cả đều câm lặng, vội vàng tránh ra một bên.

Hắc Thiền ngồi vào chỗ, khép hờ mắt.

“Lúc nào Tần Trạm đến?” Một lúc lâu sau Hắc Thiền đột nhiên lên tiếng.

“Tôi… tôi cũng không biết.” Kiếm Hổ run sợ đáp: “Cậu Trạm hành tung bí ẩn, sao có thể nói với chúng tôi được. Ông là bạn của cậu Trạm sao?”

“Bạn?” Hắc Thiền nhếch môi cười đầy quái dị nhưng lại không nói hết câu.

Sắp có chuyện không hay rồi!

Đây là câu nói cùng lúc xuất hiện trong lòng tất cả mọi người!

“Các cậu có quan hệ thế nào với cậu ta?” Hắc Thiền liếc nhìn một lượt rồi nhếch môi hỏi.

“Thưa… thưa ông, xin ông đừng hiểu lầm, chúng tôi không quen cậu ấy… Tất cả đều xua tay, vội vàng phủi sạch quan hệ.

Hắc Thiền không nói gì nữa, ông ta tựa vào ghế, mắt khép hờ.

“Thưa… thưa ông, bụng tôi không thoải mái lắm, tôi đi vệ sinh được chứ ạ?” Kiếm Hổ lấy hết dũng khí hỏi.

Hắc Thiền không thèm quan tâm, thấy vậy Kiếm Hổ cẩn thận ra ngoài.

Đợi đến khi thành công qua được cửa, Kiểm Hổ mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta nhìn căn phòng kia, thầm nói: “Một đám ngu!”

Một trong những lí do tại sao Kiếm Hổ có thể leo lên được đến vị trí như hôm nay chính là anh ta biết lúc nào nên luồn cúi.

Đối với anh ta, nguy hiểm đến cũng là lúc cơ hội đến.

Kiếm Hổ cầm theo điện thoại di động, chậm chạp chạy đến nhà vệ sinh, ngay sau đó, anh ta gửi cho Tần Trạm một tin nhắn ngắn gọn.

“Cậu Trạm, có một ông già đến tìm cậu, thủ đoạn của ông ta rất kì lạ, tối nay cậu ngàn vạn lần đừng đến Nhà hàng Vân Long!” Sau khi gửi đi tin nhắn kia, Kiếm Hổ thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cất điện thoại di động đi, anh ta chuẩn bị mở cửa bước ra.

Tuy nhiên Kiếm Hổ vừa quay người đã ngửi được một mùi hôi thối bốc lên.

“Ông… ông…” Kiếm Hổ bị dọa cho sợ, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống nền đất.

Hắc Thiền nhếch môi cười nói: “Nhóc con này, đúng là không hiểu chuyện gì cả mà…”