Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1121




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1121

 

Chỉ có điều hai người trưởng lão chấp sự của Vấn Tông không bay đi quá xa, bị không ít tu sĩ lôi theo.

 

Đôi mắt Tuân Trì lạnh lùng, cũng muốn dậm chân đuổi theo hai người.

 

Nhưng Tần Trạm đột nhiên từ trong biển lửa bay ra, tốc độ như sấm chớp, anh lấn người lao lên, một đấm nện vào ngực Tuân Trì, đánh ông lăn ra đất.

 

Mọi người chung quanh đều giật nảy mình, Tân Trạm là người duy nhất không hề bị thương sau khi nếm phải ngọn lửa của Tuân Trì.

 

Hơn nữa còn có thừa sức lực, nhân lúc Tuân Trì không để ý mà đấm tới một phát.

 

“Đi chết đi”

 

Nguyên khí toàn thân Tân Trạm bộc phát, đột ngột đẩy lui những trưởng lão còn chưa hoàn hồn ra xa, cơ thể lại xông lên phía trước”

 

Mà càng ra bên ngoài, tu sĩ Vấn Tông càng nhiều, tất cả mọi người có thể nói là từng bước đi đều chật vật vô cùng, Tuân Trì ở phía sau lại bay lên, không ngừng lao tới gần.

 

“Quác!”

 

Mà ngay tại lúc này, một vệt ánh sáng ánh kim từ xa bay đến.

 

Đây là một con chim khổng lồ màu vàng kim, nó ngửa đầu kêu to một tiếng vang dội, nâng đôi cánh dài màu đỏ của mình lên, tốc độ bay cực kì nhanh.

 

Nơi nó đi qua, ngọn lửa nóng rực quanh cơ thể phóng ra bốn hướng, dọa cho những tu sĩ của Vấn Tông không dám tới gần.

 

Đứng trên lưng chim là một người con gái mặc váy đen, mang khăn che mặt.

 

Tay cô cầm một cây cung dài, mỗi một lần kéo cung, đều bắn ra mấy chục mũi tên băng, làm cho tất cả mấy tên tu sĩ bị bắn trúng đều đông cứng lại.

 

Một người một chim phối hợp, trong nháy mắt, hướng Đông Bắc đã mở ra được một con đường thoát ra.

 

“Chu Lam, Tô Uyên”

 

Tân Trạm nhìn thấy cô gái này cùng kim sắc tước điểu, anh lập tức sững sờ một chút.

 

Anh có chút không hiểu, Chu Lam không phải đã bị anh đánh ngất xỉu, nhốt ở Yêu Hoàng Cung rồi mà, còn Tô Uyên làm sao biết mà đến nơi này.

 

“Tân Trạm, anh bị ngốc à? Không lẽ anh cho là ông đây không có chút nghĩa khí nào mà để anh đi chết một mình sao?”

 

Chu Lam nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Tân Trạm, không khỏi hừ lạnh nói: “Đừng quên mạng của tôi là do anh cứu, anh không thể xem tôi là người ngoài cuộc được”

 

“Mau đi ra ngoài” Tân Trạm cười khổ một tiếng, nhưng tâm trạng cũng phấn chấn không ít.

 

Anh cũng biết lúc này không phải là lúc thích hợp để hỏi thăm ngọn nguồn câu chuyện, ba người một bước leo lên trên lưng Chu Lam.

 

Có Tô Uyên và Chu Lam giúp sức, lần này bọn họ đã có thể thay đổi cục diện, họ liều mạng phóng một mạch thẳng ra khỏi phạm vi phía sau núi.

 

Mặc cho Tuân Trì ở phía sau gào thét, nhưng một khi Chu Lam đã giương cánh, thì ông ta sẽ không thể đuổi theo kịp tốc độ này.

 

Cùng lúc đó, đám người của Từ Lão Ma, cũng gần như lao ra phía sau núi.

 

“Phản kháng cũng chỉ vô ích thôi, tất cả vẫn phải ở lại mà thôi”

 

Đột nhiên, trên bầu trời chấn động một phen.

 

Ba bóng người từ từ hiện ra, trên người bọn họ mang theo hơi thở khủng bố giống như mặt trời chói chang, hào quang vô cùng chói mắt, chỉ cần nhìn thôi, cũng đủ để làm lòng người sinh ra kính trọng và cả sợ hãi, không dám nhìn thẳng.

 

Trong đó ông già Bạch Phát, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn phía dưới, chỉ đành thở dài một tiếng.

 

chapter content