Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1119




Chương 1119

 

“Nếu đã không có ai đầu hàng, vậy giết chết toàn bộ đi, tất cả vào vị trí”

 

Tuân Trì lạnh lùng đảo mắt nhìn qua đám người phía dưới, ông khẽ quát một tiếng, Vấn Tông tu sĩ lập tức tỏa ra bốn phía, họ bắt đầu điên cưồn đánh phá trận pháp bảo vệ, khiến cho trận pháp dần dần lung lay sắp hủy.

 

“Tân Trạm, ở đây không được rồi, một lát nữa cậu cứ mặc kệ chúng tôi, tự tìm đường sống cho mình đi” Diệp Thành mở miệng nói.

 

“Cậu đã liểu chết đến cứu chúng tôi, tôi và Râu Quai Nón đã rất biết ơn, chúng tôi dù có chết ở đây thì là đã tốt hơn nhiều so với bị cầm tù tra tấn rồi”

 

“Đúng, một hồi nữa hai chúng tôi liều mạng tấn công, nói không chừng còn có thể mở được con đường cho cậu thoát thân” Râu Quai Nón cũng nói.

 

“Các người nói nhãm gì vậy? Năm đó các người không ngại sống chết mà cứu tôi, bây giờ các người muốn tôi bỏ chạy, trơ mắt nhìn hai người chết ở đây sao?” Tân Trạm hít sâu một hơi nói.

 

“Hơn nữa chưa đến phút chót còn chưa biết tình hình thế nào, tôi vẫn còn một chiêu cuối chưa dùng”

 

Mặc dù không thật sự muốn dùng đến cách đó, nhưng hiện tại mình đúng là không thể xem thường Vấn Tông.

 

Tông Môn đã tồn tại vững vàng suốt một ngàn năm, không dễ dàng bị phá hủy như một cái Hiệp hội võ đạo nho nhỏ.

 

“Này nhóc, bây giờ còn có một cơ hội, nếu cậu chịu đi theo tôi, thì tôi có thể mang cậu ra khỏi đây, nhưng chỉ có một mình cậu được đi thôi” Triệu Hạo Thiên truyền âm nói.

 

“Tiền bối sợ là từ lúc bắt đầu, ông đã không muốn cứu bạn bè của tôi rồi” Tân Trạm nhẹ nhàng nói.

 

“Đương nhiên, có viên đá quay ngược thời gian, bạn bè của cậu vốn không thể sống sót, trước đó cậu muốn lấy tôi làm mồi nhử, để mở cho các cậu một con đường sống, cũng không thể làm đc” Triệu Hạo Thiên đùa cợt nói.

 

 

 

 

 

“Tiểu bối, sự hiểu biết của cậu đối với thế giới này quá ít, Triệu Hạo Thiên tôi là người như thế nào, làm sao có thể để các cậu nắm trên tay được”

 

Thấy Tân Trạm không có ý muốn theo ông ta rời đi, Triệu Hạo Thiên cũng dứt khoát nói hết lời trong lòng.

 

Tân Trạm lắc đầu, anh đã tính toán sai chuyện lai lịch của Triệu Hạo Thiên, điều đó thật sự vượt qua sự tưởng tượng của anh, nhưng Triệu Hạo Thiên cũng đã sai ở một điểm.

 

“Tiền bối, ông cũng tính sai rồi, cho là chúng tôi cùng nhau rời đi, cũng không thể thoát khỏi Vấn Tông, ông làm sao chắc chắn được chúng tôi có thể giữ được mạng ra ngoài?”

 

“A? Vậy cậu hãy rửa mắt mà chờ đi” Triệu Hạo Thiên ngồi xếp bằng trong hang động, hứng thú nhìn về phía Tân Trạm.

 

Âm!

 

Ngay trong lúc hai người trò chuyện, trận pháp ở bốn hướng phía sau núi âm ầm vỡ tan.

 

Trong nháy mắt, hơi thở xung thiên tràn ngập khắp nơi, tu sĩ Vấn Tông mang theo sát khí âm ầm kéo đến.

 

Áp lực khổng lồ này dường như muốn làm cho trời sập đất lở, kị sắc mặt tất cả mọi người có chút khó chịu

 

“không có cách nào khác”

 

“Đáng chết! Các người nhất định phải giết hết chúng tôi, không chừa một ai sao?”

 

Một phạm nhân gầm lên, lúc trước ông ta chạy trốn theo những người kia, vừa chớp mắt một cái thì đã bị lôi trở về, ông ta hét lên một tiếng rồi phóng ngọn thương của mình tới một trưởng lảo gần đó.

 

Ầm!

 

Tuân Trì sắc mặt lạnh lùng, ông giương cánh tay lên, một quả cầu lửa bản tới, trong nháy mắt ngọn lửa hừng hực đã bao trùm lấy thân thể người kia.

 

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, người tù nhân lăn lộn trên đất mấy vòng rồi không còn thấy nhúc nhích gì nữa.

 

Cảnh tượng lúc này hỗn loạn vô cùng, Tuân Trì điều khiển cầu lửa, liên tục bắn vào trong đám người, tay ông chỉ qua chỗ nào, từng phạm nhân ở chổ đó đều bị cầu lửa thiêu cháy thành tro bụi.

 

“Các vị, hãy nghe tôi nói, chúng tôi đều đã bị Vấn Tông nhắm tới, bây giờ phải chọn ra một con đường mà đi, tập trung đánh cho lực lượng chủ lực của Vấn Tông phân tán thì mới có hi vọng sống sót”

 

Trường Xuân Hàng đảo mắt qua Tân Trạm, Từ lão ma đầu và tiên nữ Phấn Ngọc đều đang chờ sự lựa chọn của anh.