Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1116




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1116

 

Ánh mắt của ông lão tóc trắng lộ ra tia lạnh lùng và tàn nhẫn.

 

“Còn nữa, nhất định phải bắt được người đã gây ra lần hỗn loạn này, người này phải chết, nếu không Vấn Tông chúng tôi sẽ không còn mặt mũi gặp người khác.”

 

“Đúng vậy” Bà lão cùng ông lão tóc đen đều gật đầu đồng “Nhưng mà việc này đã xảy ra được một lúc lâu, sợ là phải dùng đến vật kia” Ông lão cau mày nói.

 

“Phải dùng, vì mặt mũi củaVấn Tông, lần này ra tay tuyệt đối không được có nửa điểm sai sót”

 

Ông lão tóc trắng bước ra khỏi mật thất, mở miệng nói: “Báo cho Tuân Trì biết, để ông ta cho người canh giữ phía sau núi, dặn ông ấy cho trưởng lão tài giỏi nhất đến canh” trưởng lão tọa trấn.

 

“Vâng.”

 

Những trưởng lão này mặt mũi mờ mịt, không hiểu mục đích của ông ta.

 

Phía sau núi lúc này đã thành một nơi hoang tàn, tất cả tù nhân đã chạy trốn, vì sao còn muốn canh giữ nơi đó.

 

“Cuối cùng cũng đã thoát ra được”

 

Dùng liên tục ba trận pháp truyền tống, mấy người Tân Trạm đã đến gần Đại trận bảo hộ Vấn Tông.

chapter content



 

“Đây là cái gì?”

 

Tuân Trì nhìn chằm chăm vào viên đá kì lạ, ngạc nhiên hỏi.

 

“May mà trước đây tu sĩ Thượng giới cướp được viên Thân Thạch Quay Ngược Thời Gian này, nếu không sẽ rất phiền phức, chỉ đáng tiếc vật này cực kỳ kiếm, một viên chỉ có thể dùng được một lần”

 

Ông lão vuốt ve viên đá kia, thì thào nói nhỏ: “Các người lùi ra phía sau, chờ sẵn bên ngoài trận pháp, tất cả hãy chuẩn bị sẵn tinh thần, cuộc chiến sắp sửa bắt đầu”

 

Cả đám người ai cũng hoang mang, không biết chiến đấu như thế nào, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của trưởng lão mà nhanh chóng lui ra.

 

Lúc này chỉ còn ba vị Thái Thượng trưởng lão ở lại trong hang động sau núi.

 

“Mau lấy ra đi, lần này phải dùng đến rất nhiều linh thạch.”

 

Lão giả tóc trắng lên tiếng, hai người còn lại cùng xé mở không gian, có chút đau lòng đem ra một lượng lớn linh thạch.

 

Ngay lập tức, phía sau núi trải đầy những viên linh thạch cực phẩm mà ai trong tu chân giới đều thèm muốn.

 

Số lượng chừng mấy ngàn viên.

 

“Haiz, số kiếp ông trời đưa xuống thật sự là quá lãng phí”

 

Thấy thế, lão giả tóc trắng thở dài một tiếng, ông dùng sức bóp mạnh, bảo thạch trong tay phát ra âm thanh canh cách.

 

Từng đợt khí tức không gian ào ào thoát ra, sau một tiếng ầm vang vọng rồi vỡ vụn, từng luồng ánh sáng lộng lẫy mà kì lạ tản ra.

 

Lập tức xuất hiện một loạt hình ảnh mờ ảo xuất hiện.

 

Trong đó có những tòa nhà, những ngọn núi, cũng có bóng người mờ nhạt xuyên qua, nhưng lại nhìn không ra mặt mũi.

 

Khi ngón tay của ông lão lướt nhẹ, cảnh vật chung quanh lập tức xoay tròn, hình ảnh hiện ra từ lúc ngọn núi còn bình an vô sự, cho tới lúc bị phá hủy, cuối cùng xuất hiện trong trận pháp là bọn người Tân Trạm.

 

Ông lão tóc trắng bóp nhẹ ngón tay, dẫn dắt khí tức, đem một ít hình ảnh bên trong móc ra, đặt qua một bên.

 

Nếu có phạm nhân ở nơi này, nhất định sẽ rất kinh ngạc, vì những bóng người đó mặc dù mờ ảo, nhưng vẫn nhìn ra được vài phần tương tự với bọn người Tân Trạm, Trường Xuân.

 

Ông lão không ngừng đánh ra linh khí, bắt những bóng người này lại, càng ngày bắt được càng nhiều, cuối cùng đến mấy ngàn bóng người bị tóm lấy.