Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1114




Chương 1114

 

Tu sĩ dẫn đầu cười lạnh, cầm đao vọt tới.

 

Tân Trạm lắc đầu, cổ ấn Thần Vương trên cánh tay anh nổ tung hóa thành vô số nguyên khí di chuyển loạn xạ rơi vào người những tu sĩ này khiến họ bị chấn động bay ngược ra sau Và phun máu.

 

“Mở trận pháp, đi”

 

Thừa cơ những tu sĩ này chưa kịp đuổi theo thì Tân Trạm đập vào trận pháp, sau đó khởi động đại trận truyền tống, bóng dáng của ba người Tân Trạm chậm rãi biến mất.

 

“Đi thông báo cho trưởng lão, ở đây có ba kẻ thoát ra ngoài rồi” Tu sĩ bị hộc máu nọ gào lên với người bên cạnh.

 

Ở thế giới bên ngoài, tiếng nổ, tiếng hô hào và tiếng kêu kêu thảm thiết vang lên không ngớt.

 

Lúc này sau núi Vấn Tông trông như một ngọn núi hoang vu.

 

Người Vấn Tông đã biến thành thi thể, còn tất cả phạm nhân đều đã trốn đi hết.

 

Ngay cả Phấn Ngọc Tiên Tử cũng tranh thủ lúc hỗn loạn sử dụng huyễn thuật mê hoặc các phạm nhân có tu vi khá cao, sau đó không biết đã chạy đi đâu mất rồi.

 

Chỉ có Triệu Hạo Thiên vẫn ngồi xếp bằng ở sau núi, nếu còn người ở đây nhất định sẽ kinh ngạc vì hành động của ông ta lúc này nom hoàn toàn không hề có ý muốn chạy trốn.

 

Trong hầm ngục vốn đã bị hủy sau núi đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân.

 

Một thanh niên áo đen chậm rãi bước ra từ đống hoang tàn.

 

Gương mặt anh ta thường thường, ánh mắt tĩnh lặng, bước chân không nhanh không chậm, dường như không quan tâm đến những thứ hỗn loạn xung quanh đây.

 

Nếu Tân Trạm ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc vì thanh niên áo đen này chính là thi thể mà lúc trước anh đã dẫn dắt lấy tàn hồn kia ra.

 

“Ông còn ở đây à”

 

Thanh niên áo đen thấy Triệu Hạo Thiên thì hơi nhíu mày.

 

“Ông không trốn sao?”

 

“Cậu đã tỉnh từ lâu rồi nhưng cũng không không đi đó sao?” Triệu Hạo Thiên lạnh nhạt hỏi.

 

“Ha ha, tôi cần một chút thời gian để hồi phục sức khỏe, ông cũng thế nên chưa đi đúng chứ”

 

Thanh niên áo đen hứng thú liếc nhìn Triệu Hạo Thiên, anh ta không cao chỉ có một mét sáu mấy nhưng anh ta không hề áp lực khi đối mặt và đứng bên cạnh Triệu Hạo Thiên cao gần ba thước.

 

Trong lúc nói chuyện, thanh niên đưa tay trỏ xuống đất, dường như đang ám chỉ thứ gì đó bên dưới mặt đất.

 

Triệu Hạo Thiên thoáng sửng sốt, nhìn sâu vào thanh niên kia.

 

“Cậu biết thứ đó, bây giờ tôi càng lúc càng tò mò muốn biết cậu là ai rồi”

 

“Tôi là ai?”

 

Thanh niên áo đen nhếch môi cười nói: “Tôi là tàn hồn trong cơ thể ông bám vào, quên nhanh vậy sao.”

 

“Không muốn nói thì thôi, cần gì gạt ta”

 

Triệu Hạo Thiên cười mỉa, lắc đầu nói: “Tôi và tàn hồn đó tranh đấu mấy chục năm nên hai bên đã có một ít linh hồn dung hợp vào nhau, nó vừa vào trong cơ thể cậu thì đã bị cậu giết chết, vì thế rốt cuộc cậu là ai? Là lão yêu quái có thể sống sót mấy trăm năm trong bí cảnh Yêu Hoàng nhưng đã giả vờ như mình đã chết, chẳng lẽ lần này thức tỉnh chỉ vì muốn nuốt một tàn hồn của tôi hay sao?”

 

“Ha ha, tôi là ai? Thật ra tôi cũng không nhớ nổi”

 

Thanh niên áo đen nghe vậy chợt cười to vài tiếng.

 

Anh ta lắc đầu nói: “Ý định của ông rất thâm nhưng đáng tiếc ông đã suy nghĩ quá nhiều, tôi thật sự bị trọng thương, không thể không ẩn náu trong bí cảnh Yêu Hoàng chờ thời cơ, chẳng qua không ngờ người trẻ tuổi kia lấy tôi ra, còn tặng cho tôi sức mạnh linh hồn mà tôi đang cần nhất”

 

“Tóm lại, tôi có thể thức tỉnh thật sự phải cảm ơn cậu ta, vì thế lần thức tỉnh này tôi định bụng sẽ nuốt người bạn đó của ông để tỏ lòng biết ơn, đáng tiếc có vẻ không có cơ hội rồi”

 

Thanh niên áo đen vừa nói vừa liếm khóe miệng đỏ tươi.

 

“Lấy oán báo ân đúng là phù hợp với loại có tính tình tà ma ngoại đạo như cậu, tuy nhiên cậu vẫn chưa trả lời tôi, cậu là ma đầu hay tà tu ở thượng giới tới đây từ mấy trăm năm trước” Triệu Hạo Thiên lạnh lùng cất tiếng hỏi.

 

“Tên tôi không quan trọng, ngay cả chính bản thân tôi cũng quên mất rồi, ông chỉ cần biết rằng tôi và ông là bạn chứ không phải thù là đủ rồi, cất cái thứ sau lưng ông lại đi”

 

Chàng trai đứng dậy đi lùi vài bước dường như đang tìm một địa điểm nào đó.

 

“Ừ, chỗ này được, tốt lắm, chúng tôi nói thế đủ rồi, tôi đi đây, tạm biệt”

 

Chàng trai áo đen mỉm cười với Triệu Hạo Thiên, anh ta để lộ móng tay trỏ dài ngoän bén ngót trong tay áo để vẽ ra vài vết tích trên mặt đất tạo thành một trận pháp kỳ lạ, sau đó anh ta khoát tay với Triệu Hạo Thiên.

 

Đột nhiên trận pháp tỏa ra từng đợt khói đen phủ kín lấy anh ta.

 

Sau khi làn khói tan đi thì người thanh niên đó cũng biến mất tăm.

 

Sắc mặt Triệu Hạo Thiên âm u, hơi thở ở ngón tay ở sau lưng ông ta dần dần tan biến.

 

Người này trông vô hại nhưng thực lực tu vi chắc hẳn đã ở Phân Thần Cảnh, hơn nữa hiển nhiên anh ta còn chưa hoàn toàn bình phục nhưng bây giờ ông ta thậm chí đã cảm nhận được một áp lực đè nén.

 

“Tuy lần này sống sót nhưng có vẻ thiên hạ đã khác hẳn với năm đó rồi Triệu Hạo Thiên thở dài, ông ta đứng dậy, chắp hai tay sau lưng rồi chậm rãi đi vào hâm ngục.