Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 1102




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1102

 

Tân Trạm cười lạnh, đưa tay triệu hồi Nam Kha kiếm, sau đó bóng người liền di chuyển đến khu vực trọng yếu của trận pháp.

 

“Chỉ cần phá hư trận pháp này, mọi chuyện đều kết thúc”

 

“Tôi còn chưa chết, ông còn muốn đi đâu?”

 

Thế nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

 

Nụ cười Triệu Tấn Dục cứng đờ, thấy Tân Trạm chậm rãi đi ra khỏi bụi mù, trừ bỏ nguyên khí trên người biến thành khôi giáp thì trên người không có bất kỳ vết thương nào. Như vậy mà không có chuyện gì.”

 

“Tôi đã nói kiếm pháp của ông quá kém, không xứng với kiếm này”

 

Tân Trạm vứt bỏ thanh kiếm bị hư hại nghiêm trọng trong tay, nếu không phải thanh kiếm chế tạo tạm thời này quá kém thì anh đã không bị công kích của Triệu Tấn Dục đánh ngã.

 

Cho nên lần này Tân Trạm trực tiếp bay đến chỗ Triệu Tấn Dục, dùng tay không mà đánh.

 

“Tự tìm đường chết!”

 

Thấy Tân Trạm dám chủ động tấn công, ánh mắt Triệu Tấn Dục khẽ động, Nam Kha kiếm bay quanh người ông ta tạo thành một vòng xoáy lớn.

 

“Tên nhãi này muốn gì, muốn chết sao?”

 

chapter content



 

Mọi người đều sững sờ, Diệp Thành cùng Lạc Việt Ban ngẩn ra, nhìn chằm chằm Tần Trạm.

 

Triệu Tấn Dục cũng cảm thấy khó tin, ông ta lạnh lùng nhìn Tân Trạm, muốn nhìn dáng vẻ đối phương bị lưỡi kiếm của mình chém nát.

 

VùI Bóng người Tân Trạm nhanh chóng xông vào giữa vòng xoáy do chín mươi chín phi kiếm tạo ra, thân thể bị kiếm mang bao quanh.

 

Nhưng khi đối mặt với phi kiếm, Tân Trạm lại tựa như nắm rất rõ chuyển động của chúng, anh quỷ dị chuyển động bước chân qua lại giữa những lưỡi kiếm, thỉnh thoảng có những lưỡi kiếm không thể tránh khỏi thì Tân Trạm điểm nhẹ tay một cái, khiến phương hướng của lưỡi kiếm thay đổi.

 

Một màn này khiến mọi người kinh ngạc.

 

Giống như những phi kiếm này trước mặt Tân Trạm không phải kẻ địch mà là đang bị anh thuần phục.

 

“Muốn phá kiếm trận của lão, người nằm mơ đi”

 

Con ngươi Triệu Tấn Dục khế lóe, hét lớn một tiếng, gió từ lưỡi kiếm lại lần nữa biến hóa, Nam Kha kiếm kéo theo cuồng phong, linh khí ngập trời, hoàn toàn nuốt chửng bóng người của Tân Trạm.

 

Đùng!

 

Trong gió lốc không ngừng phát ra tiếng rên rỉ và va chạm, giống như lần này Tân Trạm không còn tránh được những lưỡi kiếm kia nữa, khí tức của anh đã bị gió lốc nuốt mất.

 

Một lát sau, tiếng va chạm dần lắng xuống, vẫn không thấy bóng dáng của Tân Trạm.

 

“Châu chấu đá xe, quả là nực cười mà”

 

Triệu Tấn Dục kiêu ngạo cười một tiếng, xoay người sang chỗ khác, một chưởng hướng về điểm then chốt của trận pháp.

 

Nhưng cùng lúc, một thanh âm quỷ dị vang lên sau lưng ông ta.

 

“Châu chấu đá xe? Không sai, đáng tiếc châu chấu lại chính là ông”

 

Thanh âm lạnh băng khó tin nổi.

 

Sắc mặt Triệu Tấn Dục chợt biến, vội quay đầu.

 

Tân Trạm lại xuất hiện trước mắt ông ta.

 

“Cậu không chết, sao có thể?” Triệu Tấn Dục sợ hãi kêu Cùng lúc đó một chuôi dao sắc bén đâm tới, cảm thẳng vào ngực Triệu Tấn Dục.

 

Ngay lập tức hai mắt Triệu Tấn Dục trợn to, cơn đau từ ngực dần truyền đi khắp cơ thể, vẻ mặt vẫn là vẻ không tin nổi.

 

“Không giết chết kẻ địch mà còn dám quay người đi, ông sống đến tuổi này quả là không dễ dàng gì mà”

 

“Cậu..”

 

Tân Trạm lúc này đứng trước mặt ông ra, gió lốc từ kiếm không rõ đã ngừng từ khi nào, chín mươi chín chuôi Nam Kha kiếm vây quanh Tân Trạm, tựa như đang bái phục anh.

 

Tân Trạm vượt qua được kiếm trận mà không chịu bất cứ thương tích gì, còn dùng Nam Kha kiếm đâm ông ta, điều này khiến Triệu Tấn Dục không thể nào chấp nhận được.

 

“Người dùng kiếm của lão, giết lão”

 

Triệu Tấn Dục đau đớn, giận dữ hét lên: “Lão không hiểu, sao cậu có thể phán đoán được kiếm trận của lão, còn có thể khống chế được Nam Kha kiếm?”