*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1034: Trăm trận trăm thắng
Dưới chân Tân Trạm, hoa văn trên trận pháp cứ dập dờn lan ra thành từng vòng như: sóng gợn lấy anh làm trung tâm. Ánh sáng màu vàng kim không ngừng khuếch tán, từng đợt hào quang màu vàng kim bay lên bao phủ khoảng vài dặm quanh vùng đất này nhuộm nó thành một mảng màu vàng kim.
Tân Trạm đứng im trong trung tâm ánh sáng thiêng liêng đó như một vị thần. Tay anh cầm thanh cốt kiếm màu vàng kim đâm mạnh vào tâm trận.
Cùng lúc đó, một dòng linh khí cuồn cuộn tuôn ra dưới mặt đất, ánh sáng khắp trận pháp rực rỡ hơn, trong khi dưới chân mọi người bốc lên một chùm sáng thì nhóm Thạch Chấn lập tức được truyền tống ra sau lưng Tần Trạm.
“Gào!
Thấy mình rơi vào bảy, kẻ địch sắp bị mình giết bỗng chốc đều chạy vào trận pháp, những Huyết Hồn Thú thứ ngửi được mùi máu tươi lập tức bắt đầu càng điên cuồng và giận dữ hơn.
Không cần bất kỳ chỉ thị gì, bọn chúng cùng ùa lên, hơn nghìn cái đầu của Huyết Hồn Thú ngập đầy hơi thở rung trời đều nhắm đánh về phía Tân Trạm Vùng đất trống trải xung quanh Tân Trạm nhanh chóng bị Huyết Hồn Thú lấp đầy, những răng nhanh và móng nhọn sắc bén lao thẳng vào Tân Trạm, cảnh tượng che trời lấp đất này khiến lòng người kinh hãi.
Thạch Chấn trợn to đôi mắt, còn Lam Yên chợt che miệng lại Trong ánh mắt căng thắng của mọi người.
“Chém”
Tân Trạm giữ sắc mặt bình tĩnh, linh khí toàn thân rót vào cốt kiếm trong tay khiến nó tỏa ra từng vầng sáng màu vàng kim.
Phạm âm trận trận, một áp lực bao trùm trời đất đột nhiên bùng lên cuốn sạch bốn phương tám hướng.
Sau vài tiếng bang bang, thân thể của bọn chúng bị chia năm xẻ bảy, hóa thành từng đường tơ màu máu rồi bay ra Trong khoảnh khắc cơn sóng quét qua, hơn nghìn con Huyết Hồn Thú đều chết sạch, không một con nào có thể sống sót.
Nhóm Thạch Chấn kinh hãi tột cùng, bỗng chốc ngây ra như phỗng.
Bọn họ vất vả và khổ sở lắm mới cản nổi Huyết Hồn Thú nhưng dưới trận pháp của sư phụ Tân thì chúng nó chỉ đơn giản như một con kiến hôi không chịu nổi một đòn.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Trong này phải kể đến sự sắc bén của thanh cốt kiếm nhưng trận pháp của sư phụ Tân cũng cực kỳ kinh khủng.
“Quả nhiên thánh khí của Lăng Nhật Yêu Hoàng vô cùng lợi hại”
Tuy vậy Tân Trạm chỉ hâm mộ cất cốt kiếm đi. Dù trận pháp phát huy tác dụng rất mạnh mẽ nhưng nếu không có cốt kiếm cung cấp áp lực thì chẳng còn gì đáng nói.
Đáng tiếc cốt kiếm này là đồ mượn, sau khi về phải trả nó lại cho Lăng Nhật Yêu Hoàng, nếu thuộc về mình thì tốt quá rồi còn gì.
Chỉ cần anh bày trận pháp, giải phóng áp lực này ra, e là cả Vấn Tông chủ cũng phải né tránh.
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng chú ý đến vẻ mặt của Tần Trạm, sau đó chợt liếc anh. Hình như thằng nhóc này xem trọng thanh cốt kiếm đó rồi, nhưng anh muốn lấy được nó thì nằm mơ.
đi, chẳng lẽ ông đây không cần à, không trả thì trấn áp thư viện kiểu gì Tiêu diệt hết toàn bộ Huyết Hồn Thú, cả đêm hôm đó Vẫn Yêu Cốc hiếm khi an bình như thế.
Sau khi giết chết hết đám yêu thú kia thì Tân Trạm không hề khách sáo thu hết lại tất cả nội đan bị rơi xuống đất.
Đương nhiên nhóm Thạch Chấn không có ý kiến gì, Huyết Hồn Thú đều do sư phụ Tân giết chết, chiến lợi phẩm thuộc về anh cũng hợp tình hợp lý thôi. Hay nói cách khác yêu tộc không thiếu những thứ này. Sau khi mỗi yêu tộc chết đều sẽ để lại nội đan nhưng yêu tộc lại không cần vật này để tu luyện, đa phần họ sẽ giao dịch với ba tông tám tộc đổi lấy tài nguyên mà mình cần.
“Lần này mọi người thể hiện không Tồi, nghỉ ngơi lại sức một ngày, ngày mai chúng tôi sẽ về” Tân Trạm nói, rồi anh lấy ra một số lượng lớn đan dược chữa thương chia cho nhóm người Thạch Chấn.
“Sư phụ Tân, chúng tôi phải về nhanh vậy ư?” Cốt Lâm không nỡ lắm, thật ra không riêng gì anh ta, cả Thạch Chấn và Lam Yên cũng cảm thấy thực lực của họ tăng lên nhanh chóng trong khoảng thời gian ở Vẫn Yêu Cốc.
“Nếu mọi người có hứng thú thì sau này có thể nhờ Yêu Hoàng đưa mọi người đi, nhưng ngày mai nhất định phải về” Tân Trạm cười lắc đầu nói: “Bởi vì kẻ thù của mọi người đã đến Hoàng Thành.
“Bọn Trương Quốc Tuấn, Đổng Thiên Thành đã tới”
Nghe vậy, nhóm Thạch Chấn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ngọn lửa chiến đấu dâng lên sôi sục.
Thời gian thấm thoắt, thì ra minh hội đã gần kề rồi.
Thế nhưng ở minh hội lần này, bọn họ nhất định sẽ rửa sạch nỗi sỉ nhục của quá khứ.
Ngày hôm sau, rời khỏi Vẫn Yêu Cốc, Tân Trạm lấy thuyền bay sắc tím ra đưa mọi người trở về Hoàng Thành.
Tân Trạm cầm theo cốt kiếm đến hoàng cung phục mệnh trước dù anh cảm thấy điều này hơi thừa, phân thân của Yêu Hoàng ở ngay bên cạnh vậy sao còn muốn mình đích thân tới đó.
Tuy nhiên khi đến Hoàng Thành thì Tân Trạm không còn thấy bóng dáng của phân thân nữa. Anh bất đắc dĩ đi đến gặp Tuyệt Nhật Yêu Hoàng.
Nhưng chưa vào đại điện, Tân Trạm chợt phát hiện bầu không khí hơi căng thẳng. Trong điện, sắc mặt của Yêu Hoàng và đại sư Nam Du đều rất không tốt, Yêu Hoàng đang nổi giận mảng mỏ lũ yêu tu bên dưới.
“Có chuyện gì vậy?” Tân Trạm kéo một hộ pháp có quen biết đang ở bên ngoài rồi dò hỏi.
“Đặc sứ, lần này Vấn Tông có một thiên tài tên Trương Quốc Tuấn gì đó vô cùng mạnh mẽ. Mấy ngày nay anh ta liên tục khiêu chiến với thiên tài yêu tộc, đánh đâu thẳng đó nên đã nổi danh khắp Hoàng Thành, điều này khiến bệ hạ rất bất mãn nên đang tức giận lắm”
Hộ pháp nhỏ giọng nói xong, vội vàng dọn dẹp một ngọc khí đã bị đập nát rồi bỏ đi “Trương Quốc Tuấn, bây giờ gã này liều lĩnh đến vậy ư” Tân Trạm thầm nói.
“Tần Trạm, cậu tới thật đúng lúc”
Nhìn thấy Tân Trạm, mắt Yêu Hoàng sáng lên, ông cho thuộc hạ lui ra hết, thân thiết kéo Tân Trạm tới thư phòng.
“Nhóm Thạch Chấn, Lịch Ám Trọng được.
cậu thao luyện lâu vậy rồi, thế bây giờ thực lực.
ra sao?” Yêu Hoàng chợt hỏi.
“Bệ hạ muốn bảo Thạch Chấn đi đối phó với Trương Quốc Tuấn” Tân Trạm hiểu ngay ý của ông.
“Chính xác, luyện binh nghìn ngày cuối cùng phải ra đánh một trận. Bây giờ gã Trương Quốc Tuấn quét ngang Hoàng Thành, lấy sức một mình cậu ta ép đến mức tất cả các thế hệ trẻ của Hoàng Thành tôi đều không ngóc đầu lên nổi”
‘Yêu Hoàng hừ lạnh, nện một quyền lên bàn dài rồi nói: “Thậm chí có tin đồn cho rằng tu sĩ loài người không thể chiến thẳng, Vấn Tông mãi mãi là vô địch. Nếu cứ tiếp tục như thế thì sự e ngại này sẽ khắc vào xương cốt mất, yêu tộc của tôi đâu còn lòng dạ nào đối địch với Vấn Tông nhà họ Đổng nữa chứ. Đến lúc Vấn Tông thật sự xâm lấn thì tôi sợ rằng chưa đánh nhưng chúng tôi đã chùn chân trước rồi”
Tân Trạm khẽ gật đầu, sự lo lắng của Yêu Hoàng không phải không có lý, nhưng nếu bây giờ để nhóm Thạch Chấn ra mặt thì chắc hẳn là điều không sáng suốt.
“Bệ hạ, nếu lúc này đánh thẳng gã Trương Quốc Tuấn nọ thì có ảnh hưởng gì đến kết quả của minh hội không?” Tân Trạm hỏi.
“Dĩ nhiên là không có, chưa đến mức đó nhưng nếu đánh bại này Trương Quốc Tuấn sẽ có thể chấn chỉnh lại tinh thần yêu tộc, thế cũng quan trọng mà.”
“Có lẽ đây là điều Vấn Tông muốn: Trạm lắc đầu giải thích: “Bọn họ cho Trương Quốc Tuấn ra mặt với mục đích là đổi lấy sự hiểu biết về thiên tài yêu tộc”
“Nếu chúng tôi cho Thạch Chấn ra tay thì chúng tôi sẽ mắc lừa”