Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 101




Chương 101

Thân thể Phong Quan Húc giống như bị khống chế, hai tay cầm đá liều mạng bỏ vào miệng, chỉ trong chốc lát miệng chảy đầy máu do bị đá cắt trúng. “Cậu… cậu Trạm, hay là thôi đi.” Trì Hoành Thịnh dường như cũng đã không nhìn nổi nữa.

Tân Trạm lạnh lùng liếc nhìn ông ta nói: “Uổng cho ông năm đó còn là thủ lĩnh bí mật của cả tỉnh, chỉ có chút quyết đoán vậy thôi sao? Có biết tại sao ông ta dám lừa ông không?”

Trì Hoành Thịnh khó nói ra được.

Nếu đây chỉ là một kẻ tầm thường hay thậm chí coi như là kẻ có chút tiền thì ông ta cũng sẽ chẳng để tâm đến.

Nhưng thân phận của anh trai Phong Quan Húc đâu có phải thế, có thể nói ông ta còn là kiểu người mà Trì Hoành Thịnh sợ nhất. “Haizzz.” Trì Hoành Thịnh chỉ biết thở dài rồi ngoan ngoãn ngồi qua một bên.

Không bao lâu sau anh trai Phong Quan Húc đã vội vàng chạy đến nơi.

Ông ta vừa vào cửa đã lớn tiếng quát: “Trì Hoành Thịnh, mẹ mày ăn gan hùm rồi hay sao mà dám đụng vào cả em trai tao?” Ngay sau đó, ông ta đã trông thấy Phong Quan Húc đang quỳ trên đất ăn đá. “Em làm gì thế, dừng tay lại mau!” Anh trai Phong Quan Húc lập tức kích động, vội vàng giữ tay ông ta lại.

Phong Quan Húc đã đau đến khóc ròng nhưng vẫn không dừng được động tác tay. “Mẹ kiếp, đứa nào làm?” Anh trai ông ta tức giận nói. Tân Trạm lạnh lùng liếc mắt đáp: “Tôi.”

Anh trai ông ta vốn muốn chửi bới nhưng sau khi nhìn rõ Tân Trạm lại lập tức thay đổi sắc mặt. “Cậu… cậu Trạm?” Với thân phận như ông ta thì tự khắc cũng biết chuyện Tân Trạm đại chiến với Phùng Công.

Hôm nay ngay cả phía bảo vệ cũng phải nể nang, tôn anh lên bậc thánh thần thì nói chi đến một kẻ tiểu tốt như ông ta? “Cậu… cậu Trạm, sao em trai tôi lại đắc tội với cậu thế?” Ông ta bước đến trước mặt Tân Trạm, căng thẳng hỏi. Tần Trạm nở nụ cười lạnh đáp: “Không có gì, tôi muốn xem ông ta biểu diễn nuốt đá không được sao?”

Ông ta sửng sốt sau đó quay đầu nghiêm túc nói: “Ăn, ăn tử tế cho anh!”

Phong Quan Húc nghe vậy càng khóc dữ hơn.

Một người đã mấy chục tuổi đầu lúc này lại giống hệt đứa trẻ lên ba. Tần Trạm hừ lạnh một tiếng, anh nhẹ nhàng vung tay lên, động tác của Phong Quan Húc cũng lập tức dừng lại. “Anh…” Phong Quan Húc sợ hãi đến trước mặt anh trai tỏ ra đáng thương.

Anh trai ông ta tức giận quát: “Còn không nhanh cảm ơn cậu Trạm đi?” “Cảm… cảm ơn cậu Trạm.” Phong Quan Húc không tình nguyện nói.

Tân Trạm rời khỏi ghế ngồi, chỉ tay về phía Trì Hoành Thịnh nói: “Từ hôm nay trở đi, nhà họ Trì sẽ do tôi chống lưng, đã hiểu ý tôi chưa?” “Rồi, rồi ạ!” Ông ta liều mạng gật đầu đáp. “Cút đi.” Tần Trạm xua tay.

Anh trai Phong Quan Húc vội vàng kéo ông ta lên xe. Sau khi hai người họ đi rồi, Trì Hoành Thịnh mới chậm chạp chạy đến.

Ông ta vui vẻ nói: “Cảm ơn cậu Trạm! Một câu của cậu đã hồi sinh cả nhà họ Trì tôi rồi! Tôi… tôi cũng không biết phải cảm ơn cậu thế nào nữa!” “Nếu thực sự muốn cảm ơn tôi thì ông làm giúp tôi ít thuốc đi.” Tần Trạm đáp. “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi!” Trì Hoành Thịnh lập tức đồng ý ngay

Tân Trạm ở lại đó chưa bao lâu, Trì Minh Tường đã vội vàng lái xe đưa Tần Trạm về nhà.

Trên đường trở về, Trì Minh Tường cười ha ha nói: “Anh, lúc nãy anh oai phong thật đó! Anh có thể dạy em kĩ năng đó được không?” Tần Trạm cười đáp: “Nếu cậu muốn học thì đâu thiếu người dạy.”

Trì Minh Tường sờ mũi. “Phải rồi, anh à, vị tổng giám đốc Sa thực sự sẽ đưa nguyên thạch tới sao?” Trì Minh Tường đột nhiên hỏi: “Nếu bọn họ trở về Vân Châu thì liệu có quay lại nữa không?” “Không biết.” Tần Trạm bình thản đáp: “Nhưng trên thế giới này không ai có thể thiếu nợ tôi được.”

Trì Minh Tường cười đầy mỉa mai, dĩ nhiên trong lòng cũng chẳng tin.

Dù anh có bản lĩnh lớn đấy nhưng có thể chạy đến Vân Châu mà bắt người lại được không? Vốn là điều không tưởng mà! Sau khi Trì Minh Tường đưa Tần Trạm về nhà họ Tô thì đã rời đi ngay.

Trước khi đi, anh ta còn hẹn nếu Tần Trạm có thời gian rảnh nhất định sẽ dẫn anh đến nơi nào đó thú vị để chơi.

Lúc về đến nhà, Tần Trạm phát hiện Phương Hiểu Điệp lại đến nhà họ Tô rồi.

Cô nhóc ngồi cùng Tô Uyên, chẳng biết đang nói gì. “Chị Uyên, chị giúp em đi mà, em biết chị tốt nhất mà.” Sự nũng nịu của Phương Hiểu Điệp khiến Tô Uyên có chút đau đầu. Tân Trạm bước đến cười nói: “Hiểu Điệp, lại kêu chị Uyên của em giúp làm chuyện xấu gì vậy?”

Phương Hiểu Điệp trừng mắt tỏ ý không vui đáp: “Gì mà chuyện xấu chứ? Em chỉ nhờ chị Uyên giúp em chút việc thôi, anh chả biết gì cả!” “Xùy. Nói chuyện với anh kiểu gì đấy, quên thân phận của mình rồi đúng không?” Tần Trạm trêu chọc cô nhóc.

Sau khi nghe được lời của Tần Trạm, mặt Phương Hiểu Điệp lập tức ửng đỏ, vội vàng ngậm miệng lại sợ người khác biết được. “Chị Uyên, chị quen biết rộng vậy chắc chắn sẽ mua được vé giúp em mà, xin chị đấy!” Phương Hiểu Điệp lại quấn lấy Tô Uyên nài nỉ. “Chị không có hứng thú với minh tinh, cũng chẳng quen minh tinh nào cả.” Tô Uyên bất lực lắc đầu nói. “Vé gì thế?” Tần Trạm hỏi. “Vé của Sở Hinh Viên đó! Chị ấy sắp mở concert nhưng vé vừa bán đã hết sạch.” Phương Hiểu Điệp thở dài: “Được rồi, loại nhà quê như anh chắc cũng chẳng hiểu đâu.” “Sở Hinh Viên?” Tần Trạm xoa cằm, hình như gần đây Sở Hinh Viên cũng có đến gặp anh mua thuốc. “Với thân phận của em mà muốn mua vé cũng khó vậy sao?”

Tần Trạm nghi ngờ hỏi.

Bình thường muốn mua được vé thì Phương Kính Diệu cũng chỉ cần nói một câu là xong.

Nói đến chuyện này, Phương Hiểu Điệp không khỏi thở dài đáp: “Ba em không ủng hộ em theo đuổi thần tượng, ngày nào cũng chỉ muốn em học cho tốt thôi, sao mà lại giúp em được.”

Tân Trạm ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thế này nhé, anh có thể giúp em chuyện vé nhưng anh có một yêu cầu, em không được đến làm phiền chị Uyên của em nữa.” “Anh á?” Phương Hiểu Điệp nhìn một lượt Tần Trạm từ trên xuống dưới: “Người ta cũng đâu có phải người Tân Châu, anh giúp em mua vé kiểu gì được?” “Chuyện đó thì em đừng quan tâm, chỉ cần nói em có đồng ý hay không thôi.” Tần Trạm khẽ cười đáp. “Được chứ.” Phương Hiểu Điệp nghĩ một chút rồi đáp: “Chỉ cần anh giúp em mua được vé, em đảm bảo sẽ không quấn lấy chị Uyên nữa, cho đôi vợ chồng son hai người có không gian riêng, được chưa?” “Hiểu Điệp, nói linh tinh gì vậy!” Tô Uyên giận dỗi mắng. “Cứ quyết định thể đi!” Tân Trạm xoa đầu Phương Hiểu Điệp nói. “Phải rồi, bạn thân em cũng muốn đi nữa! Anh mua luôn cho em hai vé nha!” Phương Hiểu Điệp nghiêm túc nói. Tần Trạm gật đầu đáp: “Được, không thành vấn đề.”

Sau khi Phương Hiểu Điệp đi khỏi, Tô Uyên dò xét hỏi Tần Trạm: “Anh thật sự có thể mua được vé của Sở Hinh Viên à? Mấy năm nay cô ấy hot lắm đấy.”

Tân Trạm cười đáp: “Anh quen cô ấy mà, xin hai tấm vé cũng đâu phải chuyện khó khăn gì.” “Anh quen cô ấy á?” Nghe đến đây, Tô Uyên lập tức nhìn chằm chằm Tân Trạm đầy nghi ngờ. Tần Trạm ho khan hai tiếng rồi vội vàng giải thích: “Ông nội cô ấy bị bệnh nên cô ấy đã mua thuốc của anh.”

Nói rồi, anh lập tức kể hết cho Tô Uyên chuyện đã xảy ra. Tô Uyên chua chát nói: “Anh đúng là được yêu thích đấy nhỉ?”

Tân Trạm đùa cợt đáp: “Phải rồi, nếu không sao có cơ hội lừa em về được chứ?” Tô Uyên giật mình đáp: “Anh giỏi quá ha, giờ càng ngày càng gan rồi!” Ngay lúc hai người còn muốn trêu đùa thì bên ngoài lại chợt có tiếng gõ cửa. lớn

Sau đó hai người thấy một cô gái đứng đó. Mặc dù cô ấy mặc rất kín đáo nhưng vẫn có thể thấy dáng người rất hấp dẫn kia. “Xin hỏi, có phải anh Tân Trạm sống ở đây không?”