Truyền Kiếm

Chương 69 : Tứ linh đồ




TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

------ ~~ ------

Quyển 2: Thái Hồ kiếm hội

Chương 65: Mạc gia nguy cấp

Dịch giả: Box đào tạo Bạch Ngọc sách

Biên tập: 123456vn

Mạc vấn nhìn chằm chằm vào trại chủ cửu độc trại già nua. Hắn thản nhiên bảo lão trại chủ da mặt nhăn nheo như da quýt: "Ngươi đừng có trêu chọc ta, ta cần một đồ vật trong trại các ngươi, kính xin lão trại chủ đưa ta đi lấy."

"Đó là cái gì vậy?" Trại chủ cửu độc trại càng thêm hồi hộp. Lão nhớ lại cửu độc trại Miêu gia tung hoành du châu mấy chục năm, đã khi nào phải chịu khuất nhục đến vậy? Lại bị người ta đánh lên sơn môn, dùng bạo lực để vơ vét tài sản!

Mạc Vấn ghé miệng vào tai trại chủ cửu độc trại. Hắn thì thầm một cái tên làm cho trại chủ độc trại bị bò cạp chui vào trong người vậy, chỉ thiếu điều nhảy dựng lên ngay tại đương trường.

"Không thể nào! Không thể cho ngươi được! Đó lại chấn trại chi bảo của Miêu gia!"

Mạc Vấn khẽ hừ lạnh lùng: "Ta là ma đầu của ma đạo, đừng ép ta phải làm cái chuyện tàn sát diệt tộc."

Trại chủ cửu độc trại lập tức giống như hạt cà bị đánh nát, thần sắc trong mắt đấu tranh không cam chịu mấy lần, sau rồi cúi đầu nói khé: "Ta để ngươi mang vật đó đi nhưng ngươi phải đồng ý với ta, ngươi không được làm thương tổn bất kỳ người nào của Miêu gia chúng ta nữa."

" Không!" Mạc Vấn hứa như chém đinh chặt sắt.

KHuôn mặt trại chủ cửu độc trại biến sắc. Lão nghĩ đến chuyện Mạc Vấn không bằng lòng. Nhưng khi nghe thấy lời nói chắc nịch của hắn thì bình tĩnh trở lại.

"Ngươi phải đưa ta đi lấy." Mạc Vấn nghiêm túc bảo.

Yêu cầu này tuy mang tính ép buộc làm người nghe khó chịu nhưng không phải là không thể chấp nhận. Huống chi hiện thời bản thân là cá thịt nằm trên thớt gỗ cũng chỉ có thể mặc người chém giết.

"Được, ta đưa ngươi đi."

Bí động hậu sơn cửu độc trại phải đi qua một vùng độc xà, độc trùng và những vật kịch độc được nuôi trong độc trì. Sau khi đi qua hết những chỗ đó thì ở phía trước xuất hiện một cái dàn tế bằng Ngọc. Trên tế đàn có một củ sâm vương giống như búp bê hình người có các dây đỏ đặc thù quấn quanh.

Đến khi thu sâm vương ngàn năm và kiếm nang, Mạc Vấn mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Qua một tháng bôn ba cuối cùng cũng lấy được một linh vật vào tay!

Đệ tử Miêu gia cửu độc âm thầm nguyền rủa. Mạc Vấn để lại sáu cái hòm châu báu giá trị năm mươi vạn lượng hoàng kim rồi thản nhiên bỏ đi.

Hắn cưỡi Yến vân bảo mã chạy thẳng đến nơi đồng không mông quạnh mới dừng cương. Hắn bình tĩnh hô lên: "Còn không ra sao? Hiện giờ ta phải đi về rồi."



Cộp, cộp, cộp, cộp. Những tiếng vó ngựa vang lên, bạch y bạch mã thong thả từ trong bụi cỏ rậm rạp đi ra.

Khuôn mặt Nguyệt Ảnh tỏ ra khó chịu: "Sao ngươi đoán được?"

Mạc Vấn bình tĩnh nhìn thị một cái: "Trừ ngươi ra, ta không tưởng tượng được ra người khác."

" Hừ" Nguyệt Ảnh hừ nhẹ một tiếng đoạt Thiên Sơn tuyết liên, Vạn Niên Ôn Ngọc của ngươi mà ngươi không tức giận sao?"

" Tức giận ư, nếu ta có thực lực Kiếm Thánh thì nhất định sẽ trừ ma vệ đạo, tru sát Ma Môn yêu nữ nhà ngươi."

Hơi thở Nguyệt Ảnh nghẹn lại, nỗi niềm tủi thân từ đáy lòng dâng lên làm cho mũi và mắt đều cảm thấy cay cay. Thị trợn trừng mắt nhìn chằm chằm thật sâu Mạc Vấn. Phải thật lâu sau, thị đột nhiên giơ tay ném ba vật xuống đất phía trước mặt Mạc Vấn.

"Đồ vớ vẩn ngươi cần đây này! Trả lại cho ngươi!"



Nguyệt Ảnh lớn tiếng hét lên, câu cuối cùng rõ ràng mang theo một tia giận dỗi. Thị kéo cương phi ngựa, không thèm quay lại.

Mạc Vấn nhìn tam cái hộp trên mặt đất, hắn ngẩn ra một hồi thật lâu, sau cùng đành thở dài phất tay thu lại ba cái hộp vào kiếm nang rồi cũng giục ngựa bỏ đi.

...

" Mộc thiếu gia đã về!"

Một gã đội trưởng đội thủ vệ thấy Mạc Vấn lập tức tiến lên nghênh đón. Gã cầm lấy dây cương bảo mã hộ cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn liếc mắt nhìn lại sơn trang thì thấy lực lực thủ vệ so với trước giảm đến bảy phần nên ngạc nhiên hỏi: "Bảo vệ sơn trang giảm đi sao? Sao lại giảm hẳn đi như vậy?"

Gã đội trưởng lập tức trả lời: "Đúng vậy, gia chủ dẫn các huynh đệ gấp rút đến tiếp viện cho Chú Kiếm Sơn Trang Giang Châu. Đúng rồi, gia chủ nhờ tiểu nhân báo lại cho ngài là thế lực tà đạo phía Nam liên hợp tấn công Chú Kiếm Sơn Trang, khi nhận được tin tức xin ngài lập tức xuôi nam về Giang Châu.

Mạc Vấn đờ cả người, âm thanh hốt hoảng hỏi lại: "Chuyện xảy ra khi nào?"

" Mười ngày trước, Ngọc Liễu Sơn Trang chúng ta nhận được tin. Khi đó Chú Kiếm Sơn Trang đã bị vây khốn ba ngày. Gia chủ nhận được tin tức liền suất lĩnh bảy thành đệ tử sơn trang xuôi nam tiếp viện cho Giang Châu. Vốn gia chủ muốn chúng ta báo tin cho ngài thật sớm nhưng hành tung của ngài bất định nên chúng ta tung người đi khắp nơi cũng không thể nào liên lạc được với ngài. Hả, Mộc công tử, Mộc công tử, ngài sao vậy?"

Mạc Vấn không nghe thấy thanh âm của tên đội trưởng hò hét. Hắn đang thất hồn lạc phách trả lời mẫu thân đang đứng trước đình viện.


" "Vấn nhi! Con cũng đã về!"

Liễu Tuệ Tâm thấy Mạc Vấn thì lập tức vui vẻ phát khóc. Bà tiến tới giữ chặt tay Mạc Vấn: "Bây giờ chúng ta lên đường về nhà thôi."

" Mẹ!" Mạc Vấn ngạc nhiên nhìn mẫu thân của mình.

" Sơn trang có chuyện lớn như vậy mà Nhị bá của con còn muốn gạt ta nhưng ta có phải người mù, điếc đâu. Lúc này Liễu Tuệ Tâm trở nên quyết đoán, lão luyện như một người chủ mẫu gia đình. Bà nghiêm trang nhìn Mạc Vấn: "Vấn nhi, ta biết trong lòng con có oán khí nhưng dù gì đó cũng là nhà của chúng ta! Phụ thân của con, thân nhân của con đều ở đó cả."

Mạc Vấn gượng cười, nhà sao, cái nhà đó khi nhớ lại chỉ cho hắn cảm giác lạnh lẽo, thân nhân ư. Ha ha, hắn chưa bao giờ cảm giác nhận được sự quan tâm ủng hộ của bất cứ thân nhân nào.



Cũng đành, nơi đó cũng là nơi chôn nhau cắt rốn, còn một cái nhân tình. Phụ thân à, sau lần này ta sẽ không còn nợ cái gì nữa.

Hít sâu một hơi, Mạc Vấn đáp: "Mẹ, người không phải lo. Nhị bá đã dẫn nhân thủ đến tiếp viện rồi. Phỏng chừng đại bá cũng nhận được tin tức cần trợ giúp. Sơn trang nhất thời chắc vẫn chưa sao. Con xuôi Giang Châu ngay bây giờ, người không cần phải đi đâu."

Hắn giơ tay ra, một cái hộp ngọc ấm áp hiện ra: "Mẹ, đây là Vạn Niên Ôn Ngọc. Đeo nó bên người sẽ có lợi cho sức khỏe, có thể sống lâu. Người nên đeo nó bên người."

Hai mắt Liễu Tuệ Tâm đỏ hoe, giơ tay vuốt đầu Mạc Vấn, trong giọng nói có hơi bùi ngùi: "Mẹ không chăm sóc con chu đáo mà con thương ta vậy. Lòng ta rất vui. Con quay về sơn trang nhất định phải cẩn thận. Mẹ biết con đã mạnh mẽ lăm nhưng thân phận của con khá nhạy cảm, không được để lộ chân diện mục.

Trong lòng Mạc Vấn miễn cưỡng cười. Mẫu thân là chủ mẫu Chú Kiếm Sơn Trang quả nhiên không phải người phụ nữ thường. Mình mới đi có một tháng mà mẫu thân đã thăm dò toàn bộ những gì mình làm trong hai năm qua.

" Mẹ yên tâm đi, con sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh."

Từ biệt mẫu thân, Mạc Vấn cỡi Yến vân bảo mã phi thẳng về phía Nam ...

Chú Kiếm Sơn Trang là một sơn trang cổ xưa đã sừng sững ba trăm năm. Hiện giờ, nó trông thật vắng lặng, xơ xác tiêu điều. Trên tường loang lổ vết máu, đâu đây là những mảnh thịt vụn nát. Bên trong sơn trang, phàm ai còn có thể vung kiếm đều mặc nhung trang, ngay cả hài đồng mười một mười hai tuổi cũng cầm kiếm, bộ mặt nghiêm trọng tuần tra sơn trang.

Trong phòng nghị sự, những vị cao tầng Chú Kiếm Sơn Trang đều có mặt. Còn có cả gia chủ Mộ gia Mộ Lôi của Lôi Vân kiếm đường, thông vận xa hành gia chủ liễu gia Liễu Thanh Lâm ở Vân Châu và những linh kiếm sư cao giai của hai nhờ đều tề tụ ở đây.

"Rốt cuộc bao giờ Tam đệ có thể xuất quan?" Mộ Lôi nhìn chằm chằm vào một chỗ trống không hỏi.

Khuôn mặt Mạc Hư lộ vẻ ngại ngùng. Thế sự vô thường, lão căn bản rất không hy vọng Mạc Thiên xuất quan thành công nhưng hiện tại Chú Kiếm Sơn Trang đã đến thời khắc sinh tử nên lão lại mong mỏi điều ngược lại. Chuyện tranh đấu nội bộ sơn trang trở nên không có chút ý nghĩa nào nữa.

"Điều này chỉ có mỗi gia chủ mới biết được." Mạc Hư thở dài.

" Hai năm! Đã hai năm rồi!"


Mộ Lôi oán hận, tay nắm chặt tay vịn chiếc ghế cứ như thể nó có thâm cừu đại hận gì vậy. Lão bật dậy hét lớn: "Không cho hắn bế quan nữa! Bây giờ gọi hắn ra đi!"

Mạc Hư lắc đầu, chán chường bảo: "Mộ đường chủ, ngài không cần thăm dò. Gia chủ đúng thật đang bế quan. Tình cảnh bây giờ mà lừa các người còn có ý nghĩa sao? Nếu ngươi muốn gọi gia chủ ra, ta không cản nhưng ngươi nên biết gia chủ đang tu luyện "Thiêu tâm thuật". Thế cho nên nếu bị bên ngoài quấy rầy sẽ tẩu hỏa nhập ma, vạn kiếp bất phục!"

Sắc mặt Mộ Lôi âm trầm, lão nhìn chằm chằm vào Mạc Hư. Ánh mắt lóe lên tinh quang dường như lão đang phán đoán những lời này có thể tin được hay không.

Liễu Thanh Lâm lại nói: "Nếu Tam đệ không thể xuất quan, vậy không nên đặt hy vọng vào đó làm gì. Bây giờ chúng ta cần làm một chuyện."

" Chuyện gì?" Mộ Lôi nhìn sang phía Liễu Thanh Lâm, trên khuôn mặt tỏ ra nghi hoặc. Hiện giờ Chú Kiếm Sơn Trang không hiếm linh kiếm sư bát giai nhưng lại không có linh kiếm cửu giai để kẻ khác phải e dè. Tam đệ Mạc Thiên dù không phải là linh kiếm sư cửu giai nhưng xích tiêu là linh kiếm tuyệt phẩm, hơn nữa còn là tâm huyết Mạc gia. Nó có thể tương liên với huyết mạch Mạc gia, khi đó mới có thể phát huy hoàn toàn sức mạnh linh kiếm cho dù linh kiếm sư cửu giai trung kỳ cũng chưa thể chắc chắn đả bại được Tam đệ.

Hiện giờ, địch nhân có ba linh kiếm sư cửu giai. Việc này làm cho bọn họ khổ sở ứng phó. Mỗi lần giao phong đều ở thế hạ phong. Hiện giờ đệ tử Chú Kiếm Sơn Trang và nhân thủ hai nhà đưa tới đều tử thương thảm trọng. Mặc dù còn có thể miễn cưỡng lấy ưu thế số lượng để duy trì sự cân bằng nhưng tình cảnh không thể kéo dài được.

"Chờ!"



Liễu Thanh Lâm phun ra một chữ, ánh mắt như có như không ở phía sau Mộ Lôi là Mộ Thanh Thanh sắp tiến giai thất giai bỗng sinh động hẳn.

"Chờ hả?"

Câu này làm cho Mộ Lôi cực kỳ thất vọng, lão ngồi phịch trở lại ghế: "Lão Nhị, bây giờ không phải là lúc đùa giỡn. Tiếp tục chờ thì chúng ta bị bọn chúng vào nồi hấp rồi!"

"Đúng là cần chờ đợi!" Ánh mắt Liễu Thanh Lâm kiên định: "Phải tận hết sức lực để kéo dài thời gian, tránh những trận chiến quy mô lớn chính diện, lấy việc triền đấu làm chính. Ta tính, với lực lượng hiện thời của chúng ta có thể chống được sáu, bảy ngày nữa."

"Sau sáu, bảy ngày đó thì tiếp tục thế nào? Tam đệ vẫn chưa chắc xuất quan. Chẳng lẽ trông vào chính đạo liên mình tự tư tự lợi nổi lương tâm đến cứu viện chúng ta sao?"

Mộ Lôi nói, châm chọc. Lão chẳng chút hảo cảm với cái đám gọi là chính đạo, thường ngày xưng huynh gọi đệ một bộ chính nghĩa đường đường. Nếu như hy vọng vào chúng thì chẳng bằng mong heo mẹ leo cây.

Đến giờ Chú Kiếm Sơn Trang đã bị bao vây nửa tháng rồi, những tên vỗ ngực là chính đạo chưa ai thò mặt ra, phỏng chừng chờ Chú Kiếm Sơn Trang bị đồng minh tà đạo công phá thì sẽ thừa cơ cắn cho một phát cuối cùng để đòi chia một chén canh. Chuyện như vậy bình thường lắm, ngay cả đồng minh tà đạo vây công Chú Kiếm Sơn Trang lần này có lẽ cũng có cả bọn chúng đứng sau thúc đẩy.

Chú Kiếm Sơn Trang lấy việc đúc kiếm mà dương danh. Họ có bốn thanh linh kiếm tuyệt phẩm, ai trên giang hồ đều biết, lại còn bao nhiêu thứ còn trong kho nữa. Hẳn linh kiếm cao giai cũng có rất nhiều, linh kiếm trung, đê giai lại càng nhiều vô số kể. Sợ rằng không chỉ có một thế lực nhìn chằm chằm vào miếng thịt này. Chỉ là bao năm qua Chú Kiếm Sơn Trang có ảnh hưởng quá sâu, lại có bí thuật "Thiêu tâm thuật" làm quần hùng thiên hạ kinh sợ. Khi xưa từng có đời gia chủ Chú Kiếm Sơn Trang từng làm một chiến tích đáng sợ, trong một ngày diệt năm vị linh kiếm sư cửu giai mà trong đó có hai vị cửu giai cửu giai đỉnh!

Thế nhưng, thế hệ hiện thời ở Chú Kiếm Sơn Trang không bằng đời trước nên phần đông thế lực ngày càng

coi thường. Lần kiếm hội ở Thái Hồ vừa rồi ai cũng biết Vô trần nhai kích động chính tà nước Triệu hỗn chiến. Đây chính là một cơ hội để đông đảo thế lực ra tay.

" Ha ha ha ha ... những con chuột Chú Kiếm Sơn Trang mau ra đây chịu chết!"

Một tiếng cuồng tiếu hùng hồn vang khắp Chú Kiếm Sơn Trang.


Sắc mặt mọi người trong phòng nghị sự đều biến đổi.

"Thật là bọn tiểu nhân hèn hạ! Không thể chịu được, hôm nay nhất định phải băm vằm từng đứa trong bọn chúng!"

Mộ Lôi căm phẫn bật dậy, nhanh chóng bước ra ngoài. Theo sau là Liễu Thanh Lâm, Mạc Hư và các linh kiếm sư bát giai họ Mạc khác.

Ba gã linh kiếm sư cửu giai đứng ở trên tường bên trong ngọn kiếm tháp Chú Kiếm Sơn Trang. Chúng nhìn xuống đám người Mộ Lôi, vẻ ngạo mạn ngông cuồng không coi ai ra gì.

" Ngọc kiếm Ngọc Vô Khuyết! Huyết lục kiếm Vương Tiếu! Bạch cốt kiếm Bạch Linh! Ba tên chuột nhắt các ngươi xuống đây nhận cái chết đi!"

Mộ Lôi đứng ở trên một bức tường đổ, giận dữ chỉ vào ba người nọ mắng to.

Trên Kiếm tháp, ba tên linh kiếm sư cửu giai thì một tên cầm đầu diện mạo cực kỳ âm nhu tuấn lãng, khoảng bốn mươi tuổi, linh lực toàn thân đậm đặc, tu vi đã đến mức cửu giai đỉnh. Y cười âm hiểm: "Mộ đường chủ, Liễu hành chủ, hai thế lực lôi vân kiếm đường và thông vận xa hành hà tất phải hòa mình vào chỗ nước đục này? Ta khuyên các ngươi lần nữa, rời đi ngay thôi thì chuyện giữa chúng ta coi như chưa có việc gì, Mộ gia Lôi Vân kiếm đường các ngươi vẫn là Lôi Vân kiếm đường lôi, Liễu gia thông vận xa hành vẫn là Liễu gia thông vận xa hành.

" Ngọc Vô Khuyết! Ngươi đúng là đàn bà, không cần khích bác ly gián, muốn diệt Lôi Vân kiếm đường chúng ta cứ việc đến lôi châu mà làm! Mộ Lôi ta nếu hơi nhíu mày sẽ không xứng với cái danh Bôn Lôi kiếm"

" Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Bộ mặt âm nhu của Ngọc Vô Khuyết càng thêm âm trầm. Y tu luyện loại kiếm quyết kỳ lạ, cần nguyên âm thiếu nữ để thái bổ tu luyện nhưng bởi vì kiếm quyết không hoàn chỉnh nên di chứng vô cùng rõ ràng. Con người y càng ngày càng âm nhu chẳng khác gì hoạn quan. Bình nhật y hận nhất người ta vạch trần sở đoản của mình. Mộ Lôi một câu bảo y đàn bà làm dẫn phát lửa giận. Linh kiếm múa một hồi, một đạo kiếm quang dài chừng mười trượng bổ xuống.


"Kết trận!"

Mộ Lôi hét lớn một tiếng. Liễu Thanh Lâm, Mạc Hư, Mạc Bình và hai vị linh kiếm sư bát giai đỉnh hai nhà Mộ, Liễu ở phía sau xen kẽ tiến lên. Sáu người trấn một phương vị tạo thành thế Lục hợp vây ba tên linh kiếm sư cửu giai vào giữa.

Bọn họ có thể chống lại ba tên linh kiếm sư cửu giai lâu như vậy là nhờ vào một bộ trận pháp tên là Lục Hợp phong ma kiếm trận. Bằng không thì với một tên linh kiếm sư cửu giai hậu kỳ, hai tên linh kiếm sư cửu giai trung kỳ làm sao họ ngăn cản nổi.

Cuộc chiến bên trong đang diễn ra thì bên ngoài cũng vang lên tiếng kêu. Đó là đệ tử sơn trang chiến đấu với linh kiếm sư tà đạo vây công sơn trang.



Chiến đấu từ buổi sáng kéo dài đến ban đêm, song phương đều có tử thương nhưng không có thắng lợi cuối cùng. Ba tên linh kiếm sư cửu giai tà đạo bèn thối lui dù không cam lòng.

Chú Kiếm Sơn Trang vội vàng quét dọn chiến trường, thu dọn thi thể. Phần đông linh kiếm trung cao giai nhanh chóng khôi phục tinh lực, chuẩn bị cho trận ác chiến ngày mai.

Trăng sáng sao thưa, ánh trăng chiếu xuống doanh trại liên minh tà đạo.

" Đại ca, Chú Kiếm Sơn Trang thật đúng là cái xương cứng. Chúng ta vây công nửa tháng thế mà chẳng chút tiến triển gì. Cái kiếm trận chó má hỗn tạp của mấy đứa bát giai thực nhức đầu."

Huyết lục kiếm Vương Tiếu mắt đỏ sòng sọc, cái đầu rối bời, cười hung dữ, toàn thân phát ra một luồng dã tính.

" Không sao, bọn chúng không còn cự được bao lâu nữa. Chỉ cần chúng ta tận lực đả thương linh kiếm sư linh kiếm và các linh kiếm sư trung giai của bọn chúng thì chả mấy chốc chúng sẽ không chống nổi!" Âm ngọc kiếm Âm Vô Khuyết tỏ ra lo lắng. Tấn công mãi không được cũng làm cho y mất dần kiên nhẫn.

Bạch Cốt kiếm Bạch Linh trông rất gày gò, cả người như một bộ xương lên tiếng: "Đại ca, với thực lực của chúng ta chỉ cần cố lên là có thể chọc thủng phòng vệ bọn chúng, chuyện công phá sơn trang chỉ là sớm muộn. Vì sao cứ đến thời khắc mấu chốt lại rút nhân thủ về vậy?"

Âm Vô Khuyết cười một tiếng âm lãnh: "Bên ngoài có rất nhiều ánh mắt nhìn vào Chú Kiếm Sơn Trang. Bọn chúng muốn làm bọ ngựa, ve sầu. Ta sao lại cho bọn chúng như ý được?"

" Thì ra là như vậy, đại ca sợ lực lượng của chúng ta hao tổn quá lớn cho nên mới từ từ từng bước tiêu diệt lực lượng Chú Kiếm Sơn Trang." Bạch Linh gật đầu tỏ vẻ khâm phục.

Nhưng vào lúc này Âm Vô Khuyết ngẩng đầu nhìn chăm chú bên ngoài lều trại: "Ai!"

Hai luồng linh khí cường đại dao động bên ngoài lều, kèm theo hai tiếng cười dài.

" Ha ha ha ha, ba vị Tà vương từ lúc chia tay vẫn khỏe chứ?"

Hai lão giả sóng vai bước vào lều, khí tức trên thân không sánh kém hơn Vương Tiếu và Bạch Linh, hai người là linh kiếm sư cửu giai trung kỳ.

Âm Vô Khuyết lạnh lùng nhìn hai lão giả: "Dư gia châu, Tôn gia Giang Châu! Hai lão bất tử các ngươi tới đây làm gì? Hai nhà các ngươi luôn giao hảo với Mạc gia, chẳng lẽ ra mặt vì Mạc gia?"

"Ha hả." Một lão giả sắc mặt hồng nhuận cười nhẹ: "Lời của Âm vương sai rồi, chúng ta chỉ vì làm ăn với Chú Kiếm Sơn Trang mà có quan hệ. Hiện giờ tình hình đã đến nước này sẽ không vì một gia tộc sắp xuống dốc mà tạo thêm cường địch. Mấy ngày qua ta thấy ba vị Tà vương tận lực vây công Chú Kiếm Sơn Trang mãi vẫn chưa xong nên đặc biệt tới để trợ trận."

"Điều này thì bổn vương cầu còn không được." Âm Vô Khuyết âm hiểm cười, bỗng nói sang một chuyện khác: "Thế nhưng lợi ích sau khi đánh xong Chú Kiếm Sơn Trang nên phân phối như thế nào?"

"Chính Đạo Liên Minh bốn châu Giang Nam chúng ta chỉ lấy một bộ"Tứ linh đồ", bốn thanh linh kiếm tuyệt phẩm không lấy thanh nào, những vật phẩm khác phân chia đều." Dư lão đề nghị.

"Ngoạm lớn quá đó!"

Âm Vô Khuyết chưa nói gì mà Bạch Linh đã bật dậy gầm lên: "Chúng ta tấn công những nửa tháng, huynh đệ chết bao nhiêu. Các ngươi chen vào sau cùng mà mới nói đã đòi một nửa! Không sợ no chết à?"

Dư lão nhìn lại hỏi: "Vậy cốt vương nghĩ sao?"

Bạch Linh chìa ba ngón tay: "Các ngươi tối đa là ba thành!"

Dư lão hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi cho bọn ăn mày hả? Ít nhất phải bốn thành! Còn phải thêm một thanh linh kiếm tuyệt phẩm nữa."

"Bốn thành không được." Âm Vô Khuyết quả quyết nói :"Của các ngươi tối đa là ba phần, thêm một thanh linh kiếm tuyệt phẩm."

Dư lão nhìn hắn một cái thật sâu: "Được, hy vọng ngày mai Âm vương thực hiện lời ước hẹn."