Truyền Kiếm

Chương 54 : Kiếm hội phong vân ( ba )




TRUYỀN KIẾM

Tác giả: Văn Mặc

------ ~~ ------

Quyển 2: Thái Hồ kiếm hội

Chương 50: Bị cướp sắc rồi

Dịch giả: ngocdungvpka1986

Biên tập: 123456vn

" A! Mắt của tôi!" Mấy tiếng hét thảm thê lương vang vọng toàn bộ tử lâu, mấy tên vẫn uống rượu kia đang cười đến mức dâm đãng đều ôm con mắt của mình lăn lộn trên mặt đất, trong khe hở ở tay chảy ra mấy dòng máu tươi.

Ánh mắt Mạc Vấn nhìn qua một lát, chiêu thức thật tinh diệu! Nhưng thiếu nữ nọ đối với việc khống chế kiếm khí càng có thể nói là khủng khiếp! Kích phát mấy đạo kiếm khí đó đi ra mà đã phá hỏng mắt của mấy người đó rồi, cũng không có làm tổn thương gì tới hắn. Càng làm cho hắn kinh ngạc là thực lực ba người kia, hai thiếu nữ đó đều toát ra khí tức linh kiếm sư bát giai, nhất là thiếu nữ cái trang thư sinh đó, khiến cho hắn nhìn không ra, cùng với thiếu nữ bạch y đã cho hắn thấy cảm giác như nhau!

Thiếu nữ đó hủy đi mấy con mắt của mấy tên tửu khách, quét lạnh toàn trường một chút, lúc này một người cũng không có dũng khí mà cười, tất cả đều câm như hến cả.

" Nữ nhân thật độc ác." Hồ Sơn nói thầm một câu, thiếu nữ đó phảng phất giống như nghe được, ánh mắt hung hăng nhìn lại đây. Hồ Sơn rụt lại cái cổ mà hoảng sợ, nhanh chóng chúi đầu vào uống rượu. Thiếu nữ cải trang thư sinh đó cũng không nhìn nhiều, một đôi mắt đẹp dừng lại trên người Đinh Lưu một chút, sau đó liền thu trở về, đối với hai nữ kiếm sư kia nói: " Tiểu Ngà, Tiểu Địch, chúng ta đi ra ngoài đi một chút."

" Dạ, thưa sư tỷ." Hai thiếu nữ linh kiếm sư cùng gật đầu đồng ý.

Ba thiếu nữ đó một trước hai sau cùng đi ra khỏi tử lâu, đem thiếu nữ cải trang thư sinh đó theo sát một bước không rời đi ra tới cửa lớn, ánh mắt Mặc Vấn chợt lóe lần thứ hai, nhìn chăm chú vào một cái túi màu trắng mà bên hông đối phương làm lộ ra!

" Ba thiếu nữ kia thật là lợi hại, không biết lại lịch là thế nào?" Trong lòng Hồ Sơn còn có chút sợ hãi nói.

Mạc Vấn cười thầm, đâu chỉ có lợi hại, thiếu nữ cải trang thư sinh đó nói nếu như không có lầm, hắn là đã vượt qua phạm trù linh kiếm sư cửu giai.

" Đúng rồi, Văn huynh đệ, đừng nói lần này ngươi cũng tới Thái Hồ là vì tham gia kiếm hội nhé?" Lâm Dịch hỏi.



Mạc Vấn gật đầu xác nhận.

" Nhưng đã nhận được thư mời của hoàng thất nước Triệu phát chưa?"

" Không có thư mời." Mạc Vấn lắc đầu trả lời.

Lâm Dịch cười gượng một chút: " Đêm nay vừa tới thì đi cùng nhau nhé."

Ánh mắt Mạc Vấn có phần không tin, Lâm Dịch vỗ vỗ cái vai của hắn mà giải thích: " Tới lúc đó thì huynh đệ sẽ biết."



Đường lớn trong thành Thái Tân, ba người thiếu nữ tựa như ba con bướm trắng xinh đẹp, mặc dù đi ở trong biển người nhưng vẫn có thể nhận ra được.

" Sư tỷ, ngày mai chính là ngày kiếm hội bắt đầu, chúng ta lúc nào lên đảo a?" Một thiếu nữ linh kiếm sư hỏi.

Thiếu nữ trong trang phục thư sinh nhìn hàng hóa bày bán xung quanh phải trái bên cạnh, nói mà không tập chung tư tưởng: " Không cần phải vội vàng làm gì, thừa dịp thời gian ban ngày này còn nhiều mà vui chơi, sau đó cũng không có dịp như thế này nữa."

" Sư tỷ, sư tôn phái chúng ta tới đây không phải để vui đùa như thế này. Muội nghe nói Tâm Kiếm Môn lần này cùng hoàng thất Triệu Quốc hợp tác, chuẩn bị mượn linh kiếm sư Triệu Quốc tham gia kiếm hội lần này mà tiến đánh Dục Kiếm Môn chúng ta, hay là chúng ta đi tới sớm một chút thăm dò một chút xem hư thực của bọn họ như nào." Một thiếu nữ linh kiếm sư khác nói lời khuyên bảo tận tình.

" Biết rồi, biết rồi, tối này chúng ta sẽ đi lên đảo. Sớm biết rằng các muội phiền hà như thế, tỷ sẽ không đưa bọn muội đi theo rồi." Thiếu nữ trong trang phục thư sinh bĩu môi có vẻ không vui chút nào.

" Sư tỷ, một thân trang phục này của chúng ta có vẻ hơi thái quá, có hay không thay đổi lại một chút?" Một thiếu nữ khác hỏi với giọng lo lắng.

" Yên tâm đi, tỷ sớm đã có tính toán, các muội thì không cần bận tâm nhiều nữa, chính là chờ tỷ an bài. Oa! Là mặt lạ!" Thiếu nữ trong trang phục thư sinh trông thấy một người bày quầy hàng bán mặt lạ, liền chạy tung tăng tới xem.


Hai thiếu nữ ở phía sau cười khổ nhìn nhau, cũng chỉ có thể lắc đầu đi theo...

Sóng nước Thái Hồ lấp lánh dưới ánh trăng, mặt hồ như được dát lên trên một lớp bạc, bên bờ một phiến cỏ lau cao trên thắt lưng có một đám kiếm khách đệ giai linh kiếm sư tụ tập cùng một chỗ, họ hướng về mặt nước trong hồ nhìn qua.

Không biết qua bao nhiêu lâu, một chiếc thuyền từ từ ở chỗ sâu trong lòng Thái Hồ chậm rãi lao ra, nó hướng về phiến cỏ lau bên này mà phóng đến.



Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Tới rồi, tới rồi, cầm lệnh bài có số của mình cho tốt, rồi theo trình tự mà lên thuyền, lần này từ số hai mươi đến số bốn mươi! Để cho những người không có lệnh bài đi một chuyến."

" Ha ha, may mà tới sớm, may mà tới sớm bằng không chuyến thuyền tiếp theo phải đợi đến sau nửa đêm đi." Hồ Sơn cái lênh bài của chính mình nhìn một chút mà cảm thấy may mắn.

Mạc Vấn cười nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị đi qua để xếp hàng thì đột nhiên cảm giác sau lưng có luồng hơi thở khác thường, trạng thái tinh thần của bản thân trong nháy mắt được nâng cao đến mức tận cùng, nhưng chưa chờ hắn làm ra được động tác nào thì sau lưng truyền tới tiếng bụp bụp liên tiếp, một luồng sức mạnh quỷ dị mạnh mẽ từ trong kinh mạch chạy khắp huyệt vị toàn thân, luồng sức mạnh rất lớn đó liền chảy trực tiếp vào huyền quan thức hải, toàn bộ tinh thần trong gây lát liền mất đi nhận biết.

Hồ Sơn cảm giác được sau lưng có chút động tĩnh lạ, nhìn trở lại thì phát hiện Mạc Vấn vẫn đi theo phía sau hắn bỗng không thấy đâu, liền thấp giọng gọi: " Văn huynh đệ! Văn huynh đệ ngươi đã đi đâu rồi? Thuyền cũng nhanh tới rồi!"

" Làm sao thế?" Lâm Dịch và Yến Minh xoay người lại hỏi.

" Không thấy Văn huynh đệ đâu rồi."

" Có thể là đang đi đại tiểu tiện, chúng ta không cần lo lắng nhiều. " Lâm Dịch suy nghĩ một nát cũng chỉ có thể đưa ra cái giải thích này.

Hồ Sơn gật đầu, cũng hồ nghi nhìn bụi cỏ lau im ắng phía sau lưng, vừa rồi hình như có trận gió thổi qua...

Mặc Vấn tỉnh lại từ trong hôn mê, phát hiện ra bản thân đang bị người ta vác trên lưng mà đi, hai bên đều là cỏ lau mà đi qua vùn vụt. Bản thân muốn giãy thoát trong vô thức, liền phát hoảng khi phát hiện ra kinh mạch toàn thân bị một loại năng lượng khác lạ kiềm chế, đan điền cũng bị phong tỏa, trên dưới toàn thân cho đến ngón tay út cũng không có cách động đậy!

Đã xảy ra chuyện gì? Là ai bắt mình? Bản thân vì sao bị bắt? Chẳng lẽ là trưởng lão Hoắc? Không đúng, với bản tính của lão đầu đó sợ rằng sẽ trực tiếp chém cho mình một nhát kiếm, chứ làm gì dùng cách phiền phức như thế này? Đột nhiên trong mũi ngửi được mùi thơm, có chút quen thuộc, con mắt nhìn đến trang phục phía sau lưng của chính người này, là màu trắng! Trang phục thư sinh! Là nàng ta?


Trong lòng Mặc Vấn vô cùng ngạc nhiên, bọn họ trong lúc đó hình như cũng không có xích mích gì, vì sao bắt mình mà không có lý do?

Trong thời gian Mặc Vấn hoài nghi, người bắt hắn đi cũng đã tới đích rồi, đó là một căn nhà gỗ của ngư dân để nghỉ ngơi bên bờ hồ. Hai thiếu nữ mặc trang phục kiếm môn màu trắng đang đứng đó ngóng chờ. Giật mình khi nhìn thấy sư tỉ của mình trên vai còn vác theo một nam nhân che đi nửa khuôn mặt mà trở về.

" Sư tỉ, tỉ bắt hắn ta về làm gì? Tỉ không phải là đi lên thuyền rồi lên đảo sao?"

Thiếu nữ trong trang phục thư sinh đó đi thẳng vào căn nhà gỗ, trực tiếp ném hắn lên trên mặt đất, rồi xoa đi chút mồ hôi đang đọng lại rồi nói: " Bắt hắn ta chính là để cho mình lên đảo. Hai người các muội mau tới giúp, giúp ta cởi quần áo của hắn ta ra."

" Cởi quần áo ra? Sư tỉ người định làm gì hắn?" Hai thiếu nữ đó đều ngạc nhiên.



Thiếu nữ mạc áo thư sinh trợn mắt liếc hai người:" Trên đảo đều là người của Tâm Kiếm Môn, tỉ không muốn thân phận bị bại lộ, vừa lúc mượn dùng thân phận của người này một chút.

Hai thiếu nữ vỗ vỗ nhẹ ngực, lè cái lưỡi ra: " Hóa ra là như thế, thật là hù chết bọn muội, cứ nghĩ rằng sư tỉ định..."

" Các ngươi cho rằng tỉ đói quá ăn quàng sao?" Thư sinh thiếu nữ cả giận nói.

" Hi hi, sao tỉ lại nghĩ như thế? Nam nhân của sư tỉ nhất định sẽ là một đại anh hùng, hắn sẽ điều khiển kiếm quang bảy sắc tới cưới tỉ, làm thế nào sẽ coi trọng loại tiểu mao tử*(1lông còn chưa mọc này."

Hai thiếu nữ ngồi xổm xuống cười hì hì bắt đầu cởi quần áo của Mặc Vấn, Mặc Vấn chỉ có thể ấm ức trong lòng, không nghĩ tới có một ngày sẽ bị hai con nhóc khinh bạc thế này, càng không nghĩ tới sinh mạng sẽ lằm trong tay người ta, mặc dù người ta chỉ lột quần áo!

" Ồ, đồ của hắn có không ít nhỉ."

Một bình sứ và một cái túi trong lòng Mặc Vấn rơi ra, liền bị một thiếu nữ nhặt lên.

" Hình như đây là một thanh kiếm mà." Một thiếu nữ khác thì cầm lấy thanh Băng Vân kiếm bọc trong bao bố ở trên lưng Mặc Vấn giỡ xuống.


" Đừng lấy gì của người ta, chúng ta chỉ mượn quần áo của hắn thôi, không nên làm hành động tiểu tặc." Thiếu nữ trong tranh phục thư sinh quát lớn.

Hai thiếu nữ kia liền bĩu môi, đem đồ đạc tùy ý để sang một bên, rồi tiếp tục cởi quần áo của Mặc Vấn. Thần kinh Mạc Vấn căng thẳng tới cự hạn liền lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Rất nhanh sau, trên thân của Mặc Vấn chỉ còn xót lại một kiện quần áo nót, không biết hai thiếu nữ kia cố tình hay vô ý, cánh tay nhỏ kia ở giữa háng của hắn lướt nhẹ qua, làm cho máu huyết hắn xôn xao một trận, thiếu chút nữa thì có phản ứng!

" Được rồi, sư tỉ" Rốt cuộc hai thiếu nữ đó cũng buông tha cho Mặc Vấn, rồi cầm lấy y phục của hắn đứng lên.

Thiếu nữ mặc trang phục thư sinh hô:" Hai người các muội qua đây hỗ trợ tỉ, đem hắn trói chặt lại cho tỉ."

Cảm giác được hai thiếu nữ đã rời khỏi bên người, rốt cuộc Mặc Vấn thờ phào một hơi, mở mắt định bụng lặng lẽ quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, nhưng, đột nhiên nhìn thấy một màn hình ảnh khiến cho máu huyết của hắn sôi trào.

Hóa ra thiếu nữ mặc trang phục thư sinh kia đưa lưng về phía hắn mà cởi quần áo xuống, trên thân thể chỉ còn lại một cái áo nót, sít sao bao chặt lấy bầu ngực căng tròn, cái lưng nhẵn nhụi cùng với đường cong duyên dáng, ở dưới ánh trăng là quang cảnh khiến người ta mê muội, còn có đôi chân kia tròn chĩnh thẳng tắp mà không có một chút tì vết nào, đều thật sâu kích thích thần kinh thị giác của Mặc Vấn, một luồng nhiệt nóng từ tiểu phúc dựng thẳng lên, đó là cội nguồn từ trước tới nay của nam nhân.


" Ai? " Thư sinh thiếu nữ giật mình xoay người lại, đôi bạch thỏ trắng noãn no đủ run rẩy, trên mặt còn có hai điểm màu đỏ càng khiến cho người ta phun máu huyết ra ngoài.

Mặc Vấn ngay tức khắc nhắm mắt lại, hô hấp cũng ngừng lại một chút, hắn cũng không dám nhìn lén tiếp nữa, sợ rằng tiếp tục nhìn tiếp nữa thực sự sẽ không chịu đựng nổi nữa, không nên vì chút chuyện nhỏ, mà vạn nhất bị thiếu nữ phía đối diện phát hiện chính mình đã tỉnh lại, thấy được cái không nên thấy, sợ rằng sẽ bị băm nhỏ mà ném vào Thái Hồ cho cá ăn!

Thư sinh thiếu nữ nhìn Mặc Vấn một chút thấy hắn không có động tĩnh, ánh mắt có chút hoài nghi.



" Có chuyện gì vậy sư tỉ?" Hai thiếu nữ ngạc nhiên hỏi.

" Vừa rồi tựa hồ nghe thấy có tiếng động, có thể là tỉ nghe nhầm rồi." Thư sinh nữ tử lắc đầu quay người lại, không bắt chuyện với hai thiếu nữ kia nữa mà dùng một dải vải trắng cố sức quấn chặt lấy bộ ngực của chính mình lại, quấn lấy mấy vòng quanh người.

Rồi đưa tay đặt lên trên ngực, thư sinh thiếu nữ nói có chút đắc ý: “Như vậy mới giống nam nhân."

Thiếp theo bắt đầu tiến hành mặc quần áo của Mặc Vấn vào, rất nhanh sau không thể tưởng tượng được một gã linh kiếm sư tuấn tú liền xuất hiện ở trong căn nhà gỗ nhỏ này. Ở tại chỗ xoay quanh một vòng, thư sinh thiếu nữ có cảm giác còn chưa được, liền cởi giày, ở bên trong nhét vào một lớp rơm cho dày một chút, sau đó sỏ đôi chân vào, lúc này mới gật đầu vừa ý:" Như vậy tổng thể thì không khác biệt nhiều lắm."

Một thiếu nữ một lần nữa đi tới bên cạnh Mặc Vấn, lấy ra một cái giống như bằng da mỏng màu vàng gì đó dán ở trên mặt của hắn, đợi một chút mới gỡ ra, rồi đưa tới trước mặt thiếu nữ mặc áo thư sinh.

Thiếu nữ mặc áo thư sinh nhận lấy rồi dán luôn lên trên mặt chính mình, chờ cho những nếp nhăn trên mặt phẳng hết, vậy mà một cái khuôn mặt cùng Mặc Vấn giống y như đúc.

" Bọn muội tìm một cái thuyền nhỏ ở giữa hồ đảo bí mật đợi lệnh khi kiếm hội bắt đầu, trong ngày nếu có biến thì tiếp ứng."

" Rõ thưa sư tỉ." hai thiếu nữ cùng gật đầu.

" Tỉ đi trước." Thư sinh thiếu nữ cải trang thành Mặc Vấn nói một câu, thân thể chợt lóe liền biến mất tại chỗ.

" Người này giờ tính sao?" Một thiếu nữ nhìn Mặc Vấn ở trên mặt đất một chút.

" Thì để lại ở trong này đi, trúng chiêu Phong Thần Triệt Mạch Thủ của sư tỉ, không có hơn 3 ngày là tỉnh không được, nhìn thân thể của hắn tráng kiện thế kia phỏng chừng cũng không đói chết."

" Nhưng vạn nhất có yêu thú..."

" Đây là chúng ta muốn nhúng tay vào cũng không được rồi."

Hai thiếu nữ đó nói, thanh âm dần dần nhỏ dần...

-----------------------------------------

(1Đứa trẻ còn lông tơ, hay chưa có râu bị gọi như vậy.